Thấy Sở Ngọc đã nhìn thấy mình, Trang Thiển Thiển không chút hoang mang quay đầu, mặt kéo ra một nụ cười, sau đó giả vờ bình tĩnh dời tầm mắt, dần dần đứng thẳng người, chờ đến tầng mình làm việc lập tức ra khỏi thang máy, bỏ trốn mất dạng.
Lúc chạy đến văn phòng, Đào Nhuế đang cùng Lê Hạ - đồng nghiệp phòng bên cạnh - nói chuyện khí thế ngất trời chỉ chỉ chỏ chỏ trên máy tính, từ xa Trang Thiển Thiển nhìn thấy trên màn hình máy tính Đào Nhuế chính là bức ảnh toàn thân anh tuấn của Sở Ngọc.
Lê Hạ làm việc ở phòng cách vách, cũng cùng tầng với phòng pháp vụ của cô và Đào Nhuế, thường xuyên cùng Đào Nhuế nói chuyện bát quái, hai người này mà ở cùng một chỗ quả thực có nhiều lúc chính là hai kẻ dở hơi.
Chỉ nghe thấy Đào Nhuế nhìn ảnh chụp trên máy tính kích động kêu lên: “Trời ạ a a a a, tổng giám đốc mặc tây trang đích thực là đẹp trai mà.”
Rõ ràng Sở Ngọc trên màn hình máy tính là đề tài nói chuyện phiếm của hai cô nàng này rồi.
Ngẫm lại cũng đúng, Sở Ngọc tuổi trẻ tài cao, cao ráo đẹp trai, lại vừa tiếp quản công ty đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, tất nhiên sẽ trở thành đối tượng bàn tán cho các chị em buôn dưa lê, trang web nội bộ của công ty chắc nổ tung rồi, đâu đâu cũng đang dò la tuổi, nhóm máu, chòm sao, tình trạng hôn nhân của Sở Ngọc, ngập mắt đều là những bình luận về Sở Ngọc đẹp trai tiêu sái.
“Đẹp trai quá a, đúng là hình mẫu lý tưởng của tớ rồi.” Lê Hạ mắt dính ở trên màn hình vẫn không nhúc nhích, miệng vẫn không quên phụ họa: “Thật muốn cùng ảnh diễn một màn tổng tài yêu tôi phiên bản thực tế nha.”
Quả nhiên là có tầm nhìn quốc tế, Trang Thiển Thiển nghe thấy thế thì buồn cười. Ngẫm lại, tuổi tác Sở Ngọc cũng tầm mình, không coi là nhỏ, điều kiện cũng không tệ, vậy mà ngay cả bạn gái cũng không có?
Đào Nhuế lại đổi đề tài: “Nhưng mà hôm công ty bị thu mua tớ còn nhìn thấy boss đại nhân cơ, là anh của Sở Ngọc nhé, so với Sở Ngọc còn có khí chất hơn nhiều, đẹp trai chết người á.”
Lê Hạ chỉ là nhân viên quèn trong công ty, hội nghị hôm đó không được tham gia, tất nhiên không được tận mắt thấy Sở Minh, đối với tính chân thật trong câu nói của Đào Nhuế cũng hơi hoài nghi: “Thật hay giả? Tớ cảm thấy khí chất tổng giám đốc mới của chúng ta đã đủ xuất chúng rồi.”
“Ai nha tất nhiên là thật rồi, trên mạng không tìm được ảnh của anh ta, bằng không tớ đã sớm cho cậu xem rồi.” Đào Nhuế bị người khác nghi ngờ lời nói của mình, nhất thời cuống lên, khẩn cấp tìm người giúp cô chứng minh, vừa quay đầu bắt được Trang Thiển Thiển: “Thiển Thiển cậu nói đi?”
“Tớ?” Thình lình bị hỏi đến, Trang Thiển Thiển sửng sốt.
Cô phải nói gì?
Chẳng lẽ nói cho họ biết, hai người đàn ông mà họ đang bàn tán mơ ước, một người là chồng trước buổi sáng còn cùng cô ăn điểm tâm, một người khác chính là em chồng vừa mới gặp trong thang máy?
Trong lúc cô còn đang ngây người, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc vang lên, Trang Thiển Thiển thuận tay tiếp, là phòng nhân sự thông báo tổng giám đốc muốn đại diện các bộ phận đến họp.
Loại họp hành này mỗi tuần một lần, theo lý thuyết là giám đốc các bộ phận đi họp, phòng pháp vụ của Trang Thiển Thiển không chỉ không có trưởng bộ phận, hơn nữa tổng cộng chỉ có hai người, trước đó đại diện cho phòng pháp vụ đi họp vẫn là người có thâm niên hơn một chút - Trang Thiển Thiển.
Trước mắt, tất nhiên cũng là Trang Thiển Thiển đại diện phòng pháp vụ đi tiếp thu dạy bảo của Sở Ngọc.
Đào Nhuế nghe nói Trang Thiển Thiển sắp đi lên phòng họp ở tầng cao nhất họp với tổng giám đốc, nhất thời đem vấn đề mới vừa rồi ném ra sau đầu, kêu rên: “Vì sao lại đối với tớ như vậy chứ? Sớm biết thế, những buổi họp trước đó tớ tình nguyện đại diện cho phòng mình đi nghe họp.”
Trong mắt Lê Hạ cũng lóe ra ngôi sao: “Thiển Thiển, tớ theo chân cậu đi nghe có được không...”
“Các cậu gấp cái gì, tổng giám đốc mới cũng không chạy, muốn gặp anh ta về sau còn thiếu cơ hội à?” Trang Thiển Thiển cười chuẩn bị giấy tờ cho cuộc họp, đi ra ngoài cửa, “Tớ đi đây.”
Công việc của phòng pháp vụ chủ yếu là kiểm tra hợp đồng, cũng khá vô vị, nói cách khác chính là chẳng làm công to việc lớn gì.
Mấy cuộc họp kiểu này tập hợp đại diện các bộ phận đại khái là để báo cáo công tác hoặc cổ vũ sĩ khí, trong mắt Trang Thiển Thiển chính là mấy chữ “dài dòng, vô vị”. Hơn nữa, đại diện các bộ phận khác đến họp đều là các chủ quản, giám đốc, chỉ có cô chức vụ thấp nhất. Trang Thiển Thiển tự nhận không có chuyện của cô, bình thường lúc họp đều tìm một góc mà ngồi, nội dung cuộc họp trước giờ cũng là vào tai này, ra tai kia, nhiều lúc rồi rãi còn có thể ngẩn người.