Nhật Ký Hôn Nhân Của Tôi Và Chồng Cũ

Chương 10

Vào phòng họp, Trang Thiển Thiển tự động tìm một góc không ai chú ý, sau đó an phận ngồi xuống.

Nội dung cùng hình thức hội nghị cũng không khác bình thường cho lắm. Giám đốc Vương lên mở màn giới thiệu tổng giám đốc mới Sở Ngọc với mọi người, lập tức nổi lên một trận rối loạn không nhỏ.

Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, Sở Ngọc đứng lên nói hai câu ngắn gọn. Chỉ là lần này những lời Sở Ngọc nói mặc dù là hy vọng mọi người công tác tốt cùng với vài lời xã giao, nhưng từ miệng cậu nói ra lại có phần hài hước vui vẻ, làm cho mọi người không tự chủ mà chú tâm lắng nghe.

Trước kia Trang Thiển Thiển cùng Sở Ngọc cũng coi như là sống cùng một mái nhà, cô vẫn là lần đầu tiên gặp cách làm việc này của Sở Ngọc, cũng có vẻ mới lạ, bất tri bất giác mà nghe xong hội nghị.

Cuộc họp kết thúc, Trang Thiển Thiển theo các đồng nghiệp ra khỏi phòng họp, chờ thang máy xuống lầu.

Chân còn lại còn chưa kịp đặt vào thang máy, thang máy vang lên âm thanh quá tải, tuy rằng rõ ràng không sai ở cô, ánh mắt mọi người vẫn làm cô cảm thấy cân nặng của mình quả thực không có thuốc nào cứu được.

Ngượng ngùng cười, Trang Thiển Thiển lúng túng bước ra khỏi thang máy.

Cuộc họp kết thúc, ba thang máy đều đi xuống, chỉ còn Trang Thiển Thiển một mình đứng trước thang máy, lẳng lặng nhìn con số trên thang máy mà ngẩn người.

“Chị dâu.” Bên cạnh truyền đến tiếng Sở Ngọc.

Cuối cùng vẫn đến.

Phòng họp lần này nằm ngay cạnh phòng tổng giám đốc, lúc này Sở Ngọc bước về phía thang máy tất nhiên không phải muốn xuống tầng, mà là đặc biệt đến tìm Trang Thiển Thiển.

Khóe mắt quét đến thân ảnh Sở Ngọc, Trang Thiển Thiển nghĩ: ai là chị dâu của cậu? Sở Sở còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tiếp tục gọi chị dâu, cậu lớn như vậy còn không hiểu chuyện? Thật muốn gọi thì cũng phải thêm chữ “cũ” đằng sau.

Làm như không nghe thấy gì, Trang Thiển Thiển tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Khẽ cười một cái, Sở Ngọc cũng hiểu, sửa miệng: “Trang Thiển Thiển.”

Trang Thiển Thiển treo lên nụ cười khách sáo nhìn về phía Sở Ngọc: “Sở tổng có việc?”

“Đừng như vậy, em cũng không đắc tội chị.” Sở Ngọc bỏ đi nghiêm túc như trong cuộc họp, khôi phục bộ dáng cà lơ phơ phất, cười rộ lên lộ hàm răng trắng bóng, “Đừng nói em không nhắc chị, bây giờ Sở Sở đã biết nơi chị làm việc rồi, vẫn luôn muốn đến tìm chị đấy.”

Lúc Trang Thiển Thiển gả vào Sở gia, Sở Sở mới vào trung học, đúng lúc bước vào thời kì mộng mơ của con gái. Người cùng thế hệ với con bé cũng chỉ có hai anh trai. Trang Thiển Thiển đến đúng lúc sắm vai người chị tri âm, dẫn dắt tiểu cô nương, cho nên Sở Sở đối với Trang Thiển Thiển vẫn rất ỷ lại.

Nghĩ đến mới vừa rồi lúc họp, Sở Ngọc còn bày ra bộ dang nghiêm túc, Trang Thiển Thiển thu hồi ánh mắt thản nhiên nói: “Biết rồi.”

“Biết rồi? Không có gì khác?” Sở Ngọc giương lên đuôi lông mày bất kham, “Không nói cái khác, chí ít thì cũng nên mời em bữa cơm tạ ơn chứ?”

Trang Thiển Thiển cười như không cười biểu tình “cậu cho tôi là đồ ngốc à” nhìn cậu, dừng vài giây: “Vậy xin hỏi, làm sao Sở Sở biết địa chỉ công ty tôi?”

Là em không cẩn thận nói lỡ miệng. Sở Ngọc an phận ngậm miệng.

Vừa lúc thang máy đến, Trang Thiển Thiển bước vào thang máy không một bóng người, phất phất tay: “Tạm biệt, tổng giám đốc Sở.”

Nhìn Trang Thiển Thiển đứng trong thang máy đi xuống tầng, Sở Ngọc đứng ngoài thang máy, sờ sờ cằm, cười ý vị thâm trường.

Đối với việc ông chủ hiện tại là em chồng trước của mình, Trang Thiển Thiển không có cách nào thay đổi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, ôm loại tâm tình tốt đẹp bình an trải qua một tuần, mà lúc Trang Thiển Thiển cho rằng mọi việc đều đã đi vào quỹ đạo, lại có điều bất ngờ xảy ra.

Thứ hai theo lẽ thường sẽ diễn ra hội nghị, Trang Thiển Thiển nhận được thông báo tương đối trễ, cô vội vội vàng vàng trước ánh mắt hâm mộ của Đào Nhuế đi tới phòng họp, đẩy cửa phòng họp ra, Trang Thiển Thiển trợn tròn mắt.

Ai có thể cho cô biết, vì sao mà trong cái hội nghị mỗi tuần một lần này, trên cái vị trí đầu bàn dài trong phòng kia, người chủ trì lại biến thành Sở Minh? Chẳng lẽ Sở thị sắp phá sản? Một Sở Ngọc còn chưa đủ, giờ Sở Minh cũng tới?

Càng thảm hơn là, cô hình như là người cuối cùng đến muộn, nên lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Ừm, bao hàm cả Sở Minh trong những ánh mắt kia.

Kiềm chế thấp thỏm trong lòng xuống, Trang Thiển Thiển nhấc chân, theo thói quen định bước về góc hẻo lánh để ngồi.

Sau đó phát hiện, cái góc kia đã có người, không chỉ là cái góc kia, cả phòng họp đều đã kín chỗ, duy nhất chỉ còn một chỗ trống, bên tay trái Sở Minh, đối diện Sở Ngọc.

Trang Thiển Thiển chết lặng.

Sở Ngọc còn cố tình ở trên ghế rướn cổ, hướng Trang Thiển Thiển nói: “Lần sau chú ý không được đến muộn, hôm nay đúng lúc giám đốc Vương không tới, cô ngồi vào vị trí của ông ấy đi.”

Không phải chỉ là không mời cậu ăn cơm thôi sao? Thù dai vậy. Âm thầm oán hận Sở Ngọc, Trang Thiển Thiển ngẩng đầu, cùng Sở Minh bốn mắt nhìn nhau, rơi vào con ngươi như đầm nước sâu thẳm của anh.

Sở Minh từ chối cho ý kiến, như chấp nhận lời nói của Sở Ngọc, thấy Trang Thiển Thiển không nhúc nhích, thúc giục: “Cô kia phiền nhanh lên, không cần chậm trễ thời gian của mọi người.”

Cũng đã nói đến vậy, Trang Thiển Thiển âm thầm hít một hơi, miệng cùng mọi người nói xin lỗi, mặt lại tỏ vẻ xấu hổ cười ngượng ngùng, đi về phía chỗ ngồi vốn thuộc về giám đốc Vương ngồi xuống.