Nhật Ký Hôn Nhân Của Tôi Và Chồng Cũ

Chương 8

Ăn cơm xong Tiểu Hạo Trạch xoa bụng nhỏ tròn vo, gõ gõ bàn, Trang Thiển Thiển buồn cười xách bé đến phòng khách đi lại hai vòng tiêu thực, thu dọn bát đũa xong để Sở Minh chờ trong phòng khách, cô mang Tiểu Hạo Trạch vào phòng ngủ thay quần áo.

Được ở thêm một buổi tối, Tiểu Hạo Trạch cảm thấy có lãi rồi, lại thêm lần này đích thân Sở Minh đến đón, Tiểu Hạo Trạch có chút thỏa mãn, cũng không lề mề thêm nữa, để yên cho Trang Thiển Thiển giúp mình mặc quần áo.

Trang Thiển Thiển nghiêng đầu kéo tay áo Tiểu Hạo Trạch, trông biểu tình sung sướиɠ của bé mà không kìm được hỏi: “Rất vui vẻ?”

Lúc Trang Thiển Thiển nói chuyện có một lọn tóc rũ xuống bên tai, Tiểu Hạo Trạch giơ tay vén lọn tóc lên, nghiêm túc gật đầu: “Vâng, đã lâu không cùng ba mẹ ăn cơm.”

Biểu tình con trai cùng thanh âm đều hết sức vui vẻ, nghe bé nói như vậy, mũi Trang Thiển Thiển chua xót, thiếu chút nữa rơi lệ.

Lúc gần đi Trang Thiển Thiển đem bọc quần áo của Tiểu Hạo Trạch cho Sở Minh. Tiểu Hạo Trạch ôm cổ Trang Thiển Thiển hôn một cái thật kêu lên mặt cô, sau đó vẫy vẫy tay, sảng khoái nói: “Mẹ, con đi học đây, mẹ phải nhớ con đấy, cuối tuần gặp lại nha.”

Rõ ràng Tiểu Hạo Trạch nhớ được, vốn hai mẹ con phải qua hai tuần mới được gặp nhau, bé nói như vậy cảm giác như thời gian sẽ trôi nhanh lắm vậy, Trang Thiển Thiển tiến lên hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cười híp mắt đồng ý: “Được.”

Đứng ở hành lang chỗ gần cửa ra vào tiễn hai bố con, Trang Thiển Thiển không đi ra ngoài, không hề có ý muốn đưa bọn họ xuống lầu, chỉ dặn dò một câu: “Đi đường cẩn thận.”

Sở Minh nhìn Trang Thiển Thiển không nói gì, đến lúc anh ôm Tiểu Họa Trạch xuống lầu nghe được tiếng đóng cửa vội vàng, sắc mặt nháy mắt trầm xuống. Từ sáng đến giờ Trang Thiền Thiển chẳng nói với anh được mấy câu, thậm chí mắt không hề nhìn anh, ngược lại đối với con trai vô cùng dịu dàng, bây giờ lại còn nhanh chóng đóng cửa như tránh tà thế.

Trang Thiển Thiển, lá gan cô cũng thật là lớn.

Hai bố con xuống dưới nhà, chiếc xe Bentley màu đen đang dừng ngay trước cửa cầu thang, Sở Minh thả Tiểu Hạo trạch xuống, hừ lạnh một tiếng, giơ bọc quần áo Trang Thiển Thiển vừa mới đưa đến trước mặt Tiểu Hạo Trạch: “Đồ của mình thì tự mình cầm lấy.”

Không dám không nghe lời của Sở Minh, Tiểu Hạo Trạch bất đắc dĩ cầm cái túi, sau đó xoay người mở cửa ghế phụ.

Sở Minh nhướn mày, vỗ cái mông nhỏ của Tiểu Hạo Trạch: “Ai cho phép con ngồi ghế trước? Ra ghế sau ngồi.”

Tiểu Hạo Trạch xoay người, một tay khệ nệ xách túi, chỉ có thể dùng một tay còn lại che mông mình, cau mày ngẩng đầu, lời lẽ chính nghĩa trách cứ Sở Minh: “Ba, ba không thể vì mẹ yêu con hơn mà tàn nhẫn với con.”

Hừ lạnh một tiếng, Sở Minh không chút lưu tình phá tan ảo tưởng con trai mình: “Lúc mẹ con yêu ba muốn sống muốn chết, con còn không biết ở đâu đâu.”

Nói không lại ba mình, Tiểu Hạo Trạch cũng không miễn cưỡng, thở phì phò mở cửa sau xe ngồi vào.

Từ cửa sổ nhìn Sở Minh lái xe Bentley rời đi, Trang Thiển Thiển cũng nhanh chóng chuẩn bị đồ, lái xe đi làm, thứ hai thật làm người khác chán ghét.

Lại nói, bây giờ công ty cô làm đã bị Sở Minh thu mua, cô đúng là phải dựa vào chồng trước mà kiếm ăn rồi.

Trang Thiển Thiển cũng đã cân nhắc kĩ, công việc bây giờ không hề dễ tìm, công ty này đãi ngộ cũng coi như tốt, cô một phụ nữ đã ly dị sống một mình, chẳng có tiền bạc của cải gì, bỏ việc thì coi như xong.

Hơn nữa, cho dù công ty này đã bị Sở Minh thu mua, chế độ nhân sự trong công ty cũng không thể thay đổi một sớm một chiều, khả năng là Sở Minh sẽ cử một người về đây quản lý, khẳng định anh chẳng rảnh để tự mình quản lí đâu.

Sự thật chứng minh, Trang Thiển Thiển suy đoán không sai chút nào, Sở Minh quả thật không tự mình đến quản lí, chỉ cử người tới tiếp quản vị trí tổng giám đốc.

Nhưng Trang Thiển Thiển cũng chẳng thể vui vẻ được dù chỉ một chút.

“Chu Nhất Nhất, chào buổi sáng” Trong thang máy, tổng giám đốc mới tới tuấn tú lịch sự bình thản chào hỏi các nhân viên đang vô cùng hưng phấn. Trang Thiển Thiển yên lặng bị chen vào góc, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình. Mặt khác, nhìn biểu tình trên mặt mình từ trong gương - - cùng với ánh mắt chói lọi của vị tổng giám đốc đang sải bước tới đây.

Được rồi, chính là Sở Ngọc, em chồng trước.