Nhật Ký Hôn Nhân Của Tôi Và Chồng Cũ

Chương 7


Không nghĩ tới ở trước cửa nhà mình lại nhìn thấy chồng trước, Trang Thiển Thiển ngây ngốc đứng ở cửa, không biết nên phản ứng ra sao.

“Chú Vương hôm nay có việc, tôi tới đón Hạo Trạch đi học.” So với cô, Sở Minh có vẻ thoải mái hơn nhiều, cúi đầu nhìn cô gái chỉ đứng đến ngực mình thản nhiên giải thích, “Hạo Trạch đâu?”

“Mới dậy, đang đánh răng...” Trang Thiển Thiển lúc này mới phản ứng, do dự nói: “Con còn chưa ăn sáng, anh vào ngồi một lát chờ đã.”

Sở Minh gật đầu biểu tình sao cũng được, Trang Thiển Thiển còn đang rối rắm trong tủ giày không có dép lê cho anh thì Sở Minh đã không chút để ý mang giày da bước vào phòng khách dò xét một vòng.

Ngược lại không xem mình là người ngoài, Trang Thiển Thiển ở phía sau kinh ngạc một chút, sáng suốt ngậm miệng, lặng lẽ đóng cửa sau đó vào phòng vệ sinh giúp con trai rửa mặt.

“Ba.” Tiểu Hạo Trạch đang bị Trang Thiển Thiển lau mặt, cố tìm ra cái khe hở, thanh âm bị khăn mặt che, hàm hồ kêu một tiếng.

Sở Minh gật đầu, nhìn phòng vệ sinh trước mặt có vẻ chen lấn, một lớn một nhỏ mặc áo ngủ hoạt hình giống nhau như đúc, chân cũng mang dép lê hoạt hình giống nhau, rửa xong mặt cho Tiểu Hạo Trạch, Trang Thiển Thiển khom lưng xuống bôi kem dưỡng da lên mặt bé, mà Tiểu Hạo Trạch tuy rằng nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn phồng má mặc cho Trang Thiển Thiển thoa đều kem dưỡng da trên khuôn mặt bé.

Hai mẹ con mặc áo ngủ đứng chung một chỗ thoạt nhìn thật hài hòa ấm áp, anh một thân tây trang giày da đứng đây thế nào cũng thấy hơi dị.

Tuy trong lòng co quắp nhưng không mảy may biểu hiện trên mặt, lại đánh giá căn nhà nhỏ của Trang Thiển Thiển. Đây là lần đầu tiên anh vào nhà Trang Thiển Thiển, tuy rằng nhìn ra được dụng tâm bài trí, nhưng chỗ này vẫn quá nhỏ, Sở Minh nhìn qua nhìn lại, mày nhịn không được nhăn lại.

Trang Thiển Thiển sửa soạn cho con trai xong, hơi nghiêng mặt nhìn Sở Minh đang đứng trong phòng khách. Sở Minh dáng người cao ngất, đứng trong phòng khách làm căn phòng trông càng có vẻ nhỏ hẹp, trên người mặc tây trang sẫm màu so với đồ đạc bố trí xung quanh không hợp chút nào, khuôn mặt anh tuấn không hề có có vẻ lúng túng hay không kiên nhẫn nào, chỉ là lẳng lặng nhìn.

Trong ấn tượng về những lúc bọn họ ở chung trong một căn phòng chưa từng có lúc nào yên tĩnh như giờ phút này. Trang Thiển Thiển đưa Tiểu Hạo Trạch vào bếp, ôm Tiểu Hạo Trạch ngồi xuống ghế trước bàn ăn, trên bàn đã bày biện xong đồ ăn sáng.

Phòng bếp đối diện phòng khách, không cần ngẩng đầu lên Trang Thiển Thiển cũng có thể cảm nhận được ánh mắt Sở Minh nhìn qua không chút che giấu, cầm đũa một lúc, Trang Thiển Thiển ngẩng đầu hỏi Sở Minh: “Anh ăn sáng chưa? Có muốn ngồi xuống ăn cùng không?”

Trang Thiển Thiển cũng chỉ hỏi khách sáo thôi. Như cô biết thì Sở Minh bây giờ không thể nào cùng với vợ trước ngồi trong một căn phòng, ăn bữa sáng mà vợ trước chuẩn bị được.

Chỉ là Trang Thiển Thiển không ngờ tới, sau đó Sở Minh gật đầu, nói một câu: “Vậy thì phiền cô rồi.”

Cũng không chờ Trang Thiển Thiển phản ứng tiếp, Sở Minh tự nhiên bước vào phòng bếp ngồi xuống bên bàn ăn, bộ dáng chờ ăn, một chút ý muốn động tay cũng không có.

Đồ ăn sáng trên bàn là Trang Thiển Thiển sáng dậy sớm chuẩn bị, nhưng so với tay nghề tinh xảo của thím Vương ở Sở gia còn thua xa.

Đứng dậy đi lấy thêm một bộ bát đũa, Trang Thiển Thiển mơ hồ nghĩ liệu có phải Sở Minh đến sớm quá chưa kịp ăn sáng nên đói bụng, hay là bị ai ám rồi?

Phòng bếp cùng bàn ăn đều rất nhỏ, Sở Minh ngồi vào trông có vẻ chật chội, hai bố con vừa lúc mặt đối mặt, Tiểu Hạo Trạch mở to hai mắt nhìn Sở Minh tỏ vẻ mới lạ.

Bình thường khi ở nhà một mình, Trang Thiển Thiển ăn uống rất đơn giản, chỉ khi Tiểu Hạo Trạch tới cô mới chuẩn bị nhiều thứ này nọ, bằng không cũng chỉ ăn uống cho có lệ, sáng nay Trang Thiển Thiển cố ý nấu nhiều một chút để tối về khỏi phải nấu, nhưng có thêm một miệng ăn Sở Minh nữa, xem ra kế hoạch này phải bỏ đi rồi.

Trên bàn bây giờ chỉ có mấy đĩa dưa chua đơn giản, bánh bao mua ở cổng tiểu khu với cháo hoa Trang Thiển Thiển tự mình nấu, cô hầm rất lâu nên cháo rất nhuyễn, Trang Thiển Thiển còn thêm một chén canh gà mà Tiểu Hạo Trạch thích nhất, từng này thoạt nhìn cũng coi như khá lắm rồi, nhưng so với bánh bao xá xíu cùng đồ ăn tinh xảo mà thím Vương chuẩn bị thì vẫn có vẻ hơi ít.

Dưa chua là do chính tay mẹ Trang Thiển Thiển muối gửi tới, Trang ba Trang mẹ cũng chỉ thuộc hộ gia đình tầm trung, lúc trước Trang Thiển Thiển một lòng muốn gả cho Sở Minh, Trang ba Trang mẹ cảm thấy Sở gia quá mức giàu có, không môn đăng hộ đối, nên không đồng ý hôn sự này, chỉ là cô lúc ấy như bị ma nhập, căn bản không nghe lời khuyên của cha mẹ, tự đâm đầu vào nấm mồ hôn nhân.

Mấy năm sau, cô lại quyết tâm muốn ly hôn, Trang ba Trang mẹ nổi giận với cô, khuyên cô, mắng cô, Trang Thiển Thiển cứng cổ không chịu nghe, cuối cùng vẫn là bố mẹ không bỏ được con cái, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, sau đó cũng thường đến thăm cô, cứ một thời gian lại gửi cho cô một ít đồ ăn.

Mỗi lần nhận chuyển phát nhanh, Trang Thiển Thiển ôm bọc đồ ở trong phòng khách khóc tê tâm liệt phế. Cô cả đời này hai lần cố chấp đều vì Sở Minh, cứ tưởng rằng qua cuộc hôn nhân này cô đã mất đi toàn bộ, lại quên mất bố mẹ vẫn đứng sau lưng dõi theo mình.

Trên mắt không tự chủ hiện lên một mảng sương mù, Trang Thiển Thiển trừng mắt nuốt nước mắt vào trong, chỉ chăm chú ăn điểm tâm, thi thoảng gắp rau cho Tiểu Hạo Trạch, cũng mặc kệ Sở Minh.

Bố mẹ ngồi trên bàn cơm không nói gì, Tiểu Hạo Trạch hiểu biết nên cũng không xen miệng, lặng lẽ uống hai chén canh gà mình thích nhất, trong lòng Tiểu Hạo Trạch tự nhủ, giờ không ăn thì những hai tuần nữa mới được ăn.