Cho tới nay Trang Thiển Thiển cũng chưa từng hối hận lúc trước đã ly hôn với Sở Minh.
Tuy rằng một người phụ nữ sống một mình, thay bóng đèn hay sửa khóa tương đối vất vả.
Tuy rằng một mình kiếm tiền nuôi gia đình, mỗi ngày đúng giờ một mình đi làm, một mình về nhà thực mệt nhọc.
Tuy rằng đêm khuya vắng người, làm bạn với cô chỉ có hình ảnh trên TV làm người ta hoa mắt.
Trên TV nhân sinh oanh oanh liệt liệt được diễn, cô ngồi trước màn hình yên lặng nhìn, không nhúc nhích, cảm nhận được rõ ràng thê lương cùng đơn độc.
Cũng may, Tiểu Hạo Trạch là bình yên cuối cùng trong lòng cô.
Mà Tiểu Hạo Trạch tuy rằng sống cùng ba ở Sở gia, nhưng vẫn do ba Sở và mẹ Sở chăm sóc. Sở Minh công tác triền miên, đối với chuyện của con cũng không có thời gian để quan tâm nhiều. Trước kia kết hôn anh đối với chuyện con cái biết rất ít, Trang Thiển Thiển thập phần tin tưởng cho dù hai người họ bây giờ ly hôn cô có rời khỏi Sở gia thì cùng chả có nhiều cải thiện.
Chung quy lại thì dù là cuộc hôn nhân của bọn họ hay sự ra đời của Tiểu Hạo Trạch, đối với anh đều là việc ngoài ý muốn.
Lắc lắc đầu, tại sao lại nhớ tới anh chứ? Trang Thiển Thiển nhìn con trai lần nữa, rồi vùi đầu vào nghiêm túc nấu canh gà cho Tiểu Hạo Trạch.
Sau một lúc bận rộn, Trang Thiển Thiển chuẩn bị xong hai món canh đơn giản, đem đồ ăn bày trên bàn xong gọi Tiểu Hạo Trạch đến ăn cơm.
Bát đũa Tiểu Hạo Trạch dùng đều là Trang Thiển Thiển cố ý chuẩn bị. Trang Thiển Thiển là người cẩn thận, nên dù căn phòng cô ở không lớn, nhưng khắp nơi trong phòng đều có thể thấy được dấu vết tỉ mỉ của cô, đồ dùng cho Tiểu Hạo Trạch đều là đồ mẹ con giống nhau như đúc.
Trang Thiển Thiển dùng bát màu hồng nhạt, Tiểu Hạo Trạch dùng bát nhỏ màu hồng nhạt. Trang Thiển Thiển dùng bàn chải đánh răng màu xanh, Tiểu Hạo Trạch dùng bàn chải đánh răng nhỏ màu xanh, còn có đôi dép lê thường xuyên bị Tiểu Hạo Trạch ghét bỏ, cũng giống đôi dép Trang Thiển Thiển mang như đúc.
Mà Tiểu Hạo Trạch hiểu biết sớm, tuy rằng ngoài miệng cùng trong lòng đều ghét bỏ mấy thứ kia gần chết, nhưng đến lúc dùng cũng không từ chối, Tiểu Hạo Trạch cau mày, tỏ vẻ ai bảo bé có một bà mẹ tính trẻ con cơ chứ.
Trong lúc mẹ nuôi Tiểu Hạo Trạch, cũng là bạn tốt của Trang Thiển Thiển - Ngu Tiểu Bạch gọi điện thoại tới, nói muốn mang con nuôi đi ra ngoài ăn đại tiệc, bị Trang Thiển Thiển quyết đoán cự tuyệt. Hai mẹ con ở trong căn phỏng nhỏ trải qua một cuối tuần vui vẻ, đến chiều chủ nhật, Tiểu Hạo Trạch có chút nóng nảy.
Ở cái tuổi này, trẻ con cho dù là trai hay gái đều có tính ỷ lại với mẹ. Đứa trẻ hiểu biết sớm như Tiểu Hạo Trạch cũng không ngoại lệ. Huống chi hai mẹ con vốn chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Trang Thiển Thiển trong lòng đều biết rõ ràng, những cũng bất đắc dĩ, đành coi như không biết, cái gì cũng không nói.
Cuối cùng lúc sắp ăn cơm tối, Tiểu Hạo Trạch chạy vào phòng bếp ôm đùi Trang Thiển Thiển, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, nhẹ nhàng cầu xin: “Mẹ, con có thể ở đây thêm một ngày được không?”
Nhìn đứa con trai vốn bình thường luôn tỏ ra hiểu biết lúc này lại trông đáng thương như vậy, làm sao Trang Thiển Thiển không đau lòng? Ngồi xổm xuống ôm Tiểu Hạo Trạch hôn hôn, rối rắm nửa ngày, cuối cùng quyết định gọi điện thoại đến Sở gia cùng xin phép ba Sở mẹ Sở cho con trai ở lại qua đêm, loại tình huống này cũng không phải lần đầu tiên, ba Sở mẹ Sở hẳn cũng không phản đối.
Quả nhiên, đầu bên kia điện thoại mẹ Sở chỉ thở dài một tiếng, rồi đáp ứng: “Để tôi gọi chú Vương sáng mai đến đón Tiểu Hạo Trạch đến trường.”
Trường mầm non của Tiểu Hạo Trạch cách nhà cô cũng không quá xa, Trang Thiển Thiển vừa định nói không cần làm phiền chú Vương cô có thể đưa Tiểu Hạo Trạch đến trường, đầu kia mẹ Sở đã cúp điện thoại.
Sáng ngày hôm sau Trang Thiển Thiển dậy thật sớm chuẩn bị xong bữa sáng, sau đó đúng giờ gọi Tiểu Hạo Trạch dậy, hai mẹ con cùng nhau đứng trước bồn rửa mặt đánh răng rửa mặt.
Trong gương hai người một lớn một nhỏ mặc áo ngủ hoạt hình giống nhau như đúc, tay phải đều đang đánh răng, mày cũng cùng nhăn lại, khuôn mặt bánh bao của Tiểu Hạo Trạch nhíu lại nghiêm túc đánh răng trông thật đáng yêu, Trang Thiển Thiển nhịn không được, súc miệng xong hôn một cái thật kêu trên khuôn mặt trắng nộn bóng loáng của Tiểu Hạo Trạch.
Từ trong gương nhìn lên vết kem đánh răng lưu lại trên mặt, Tiểu HạoTrạch hướng Trang Thiển Thiển lầu bầu một tiếng biểu thị ghét bỏ.
Trang Thiển Thiển nhếch miệng, nhìn bộ dáng con trai thẹn thùng tới mức mặt đỏ bừng, vụиɠ ŧяộʍ cười, sung sướиɠ như mèo ăn vụng.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Trang Thiển Thiển nghĩ hẳn là chú Vương đến đón Tiểu Hạo Trạch đi học.
Trang Thiển Thiển trong lòng thầm nói sao lần này chú Vương lại tới sớm như vậy? Sau đó chạy ra mở cửa, nhìn thấy người đứng trước cửa tây trang giày da khí chất nho nhã không phải là chú Vương, mà là chồng trước của cô - Sở Minh.