Sở Minh bước đến trước mặt Trang Thiển Thiển đang đứng trân trân một chỗ, chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu đang cúi.
Vô thức nắm chặt tay nhỏ của con trai, Trang Thiển Thiển có thể cảm thấy ánh mắt bức người của Sở Minh. Cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân. Trước khi ly hôn anh luôn bận rộn công việc, thường xuyên đi sớm về muộn. Hai người cứ mười bữa nửa tháng mới gặp một lần. Bây giờ ly hôn nửa năm, vậy mà trong một ngày cô lại được gặp anh 3 lần.
“Ba.” Tiểu Hạo Trạch ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Sở Minh, tay vẫn nắm chặt Trang Thiển Thiển không buông, mở miệng phá vỡ trầm mặc giữa hai người phía trước: “Con về nhà với mẹ đến cuối tuần.”
Sau khi nhìn Trang Thiển Thiển thật lâu, Sở Minh đôi mắt như mực từ người Trang Thiển Thiển chuyển sang con trai, trầm giọng “Ừ” một tiếng, dừng vài giây không nói gì, lại hỏi: “Đồ đạc đều mang đủ?”
Nghe ra những lời này là hỏi mình, Trang Thiển Thiển chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt Sở Minh sâu không thấy đáy, cố gắng làm cho thanh âm chính mình có vẻ trấn định: “Vâng, mang đủ.”
Sở Minh lại nói thêm một câu: “Chú ý an toàn.”
“Ừ.”
Tuy rằng Trang Thiển Thiển trả lời thoạt nhìn không có bất kì vấn đề gì, nhưng nghe được câu trả lời ngắn gọn như vậy, Sở Minh vẫn hơi nghẹn một chút.
Rõ ràng trước đây không như vậy, rõ ràng khi đó cho dù anh không nói lời nào, cô cũng có thể ở trước mặt anh líu ríu thật lâu.
Nghĩ như vậy, Sở Minh nhịn không được có chút khó chịu, nới lỏng caravat.
Sau đó là một mảnh trầm mặc, không khí có chút không tả được, bố mẹ cùng con một nhà ba người lại không có gì để nói.
Sở Minh hơi gật đầu, bắt kịp thời gian trầm mặc quá dài mà có vẻ xấu hổ vừa rồi, lướt qua một lớn một nhỏ mở cửa vào nhà.
Nghe được tiếng đóng cửa phía sau, Trang Thiển Thiển nghiêng đầu nhìn ánh mắt đen láy trên khuôn mặt con trai đang ngửa lên nhìn mình.
Ánh mắt Tiểu Hạo Trạch phá lệ giống Sở Minh, Trang Thiển Thiển thở dài một tiếng: “Đi thôi.”
Tiểu Hạo Trạch dường như đối với không khí lúng túng giữa ba mẹ không hề có chút cảm giác, ông cụ non gật đầu, kéo tay mẹ đi về phía xe nhỏ, nãi thanh nãi khí thương lượng: “Mẹ, hôm nay con muốn ngồi ghế phụ với mẹ cơ.”
“Không được, con còn quá nhỏ, ngồi phía trước không an toàn.” Vấn đề này bọn họ đã thảo luận rất nhiều lần, Trang Thiển Thiển không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
“Vậy rốt cuộc đến lúc nào thì có thể?” Tiểu Hạo Trạch bám riết không tha hỏi.
“Đợi con trưởng thành.” Trang Thiển Thiển ra vẻ thâm trầm cho một cái nhìn đáng tin, kì thực là một đáp án không có chút thực tế nào, sờ sờ đầu con trai, sau đó mở cửa xe ghế sau ôm bé vào.
Nếu nói điều duy nhất Trang Thiển Thiển luyến tiếc trong cuộc hôn nhân này là gì? Vậy khẳng định chính là con trai cô - Sở Hạo Trạch.
Rất nhiều phụ nữ bởi vì đứa nhỏ mà buông tha ý nghĩ ly hôn, mà cô khi ấy lại quyết tâm nhất định phải ly hôn.
Lúc thời điểm cô lớn mật cố chấp ly hôn, mọi người đều cảm thấy khó tin. Bình thường cô gái thoạt nhìn dịu dàng nhu nhược, thế mà lại có thể quật cường như vậy.
Huống chi khi đó cô yêu anh sâu đậm cỡ nào, huống chi hai người bọn họ còn có một đứa con trai.
Cũng may, Tiểu Hạo Trạch không vì vậy mà hận cô. Tuy rằng hai mẹ con chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng cảm tình vẫn không trở nên xa lạ, ngẫu nhiên hai người một lớn một bé cũng có thể bên nhau thoải mái vui vẻ.
Sở Minh vào nhà, trong nhà ba mẹ cùng em gái vốn đang ở phòng khách nói chuyện sôi nổi, nhìn thấy anh nháy mắt yên tĩnh lại, đầu tiên là ba Sở hận rèn sắt không thành thép trừng anh, mẹ Sở mượn cớ xuống bếp làm cơm chiều rời đi, Sở Sở tính tình càng bộc trực, bĩu môi sau đó trực tiếp quăng cái ót cho anh, chào cũng không thèm chào anh một tiếng bước thẳng lên lầu trở về phòng.
Sở Minh lạnh mắt nhìn, đối với đãi ngộ bất công cũng không nói một lời.
Từ khi anh ly hôn, mỗi lần Trang Thiển Thiển tới đón Hạo Trạch đi, người trong nhà cơ bản đều trưng ra phản ứng này.
Chỉ là anh không hiểu, ly hôn là cô đề nghị, rõ ràng anh mới là người bị vứt bỏ, vì cái gì mà người trong nhà lại dùng phản ứng này với anh, chẳng lẽ là anh sai?
Người cao ngạo như anh, chưa từng mở miệng hỏi về vấn đề này.
Trên đường đi, Tiểu Hạo Trạch kể cho Trang Thiển Thiển nghe chuyện trong trường mầm non và ở nhà hai tuần nay, hai mẹ con rất nhanh trở về phòng trọ nhỏ của Trang Thiển Thiển.
Sau khi ly hôn, Trang Thiển Thiển chuyển ra khỏi Sở gia. Lúc đầu cô ở nhờ nhà bạn, sau thuê cái phòng trọ nhỏ này, cách công ty không quá xa, phòng không lớn lắm cũng có một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng toàn vẹn, cô - một phụ nữ độc thân - sinh hoạt cũng coi như đầy đủ.
Thay dép lê xong, Trang Thiển Thiển đem Tiểu Hảo Trạch đến ngồi trước TV: “Trước con cứ xem TV đã, mẹ đi nấu cơm con ăn, nhé?”
Đang ghét bỏ đôi dép lê hình hoạt hình mình đeo, Tiểu Hạo Trạch gật gật, dặn: “Đừng quên canh gà của con đấy nhé.”
“Biết rồi.” cười tủm tỉm đáp ứng, Trang Thiển Thiển giúp bé mở TV, sau đó đem điều khiển từ xa cho Tiểu Hạo Trạch, còn mình đi vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
Vừa vặn TV chiếu kênh thiếu nhi, đang chiếu một bộ phim hoạt hình, Tiểu Hạo Trạch nghi ngờ liếc mắt nhìn mẹ, TV của mẹ làm sao mà lúc nào cũng mở kênh thiếu nhi vậy chứ?
Trang Thiển Thiển đứng trong phòng bếp, nghiêng đầu nhìn con trai nhu thuận hiểu biết ngồi trước TV, ánh sáng màn hình chiếu vào khuôn mặt trắng noãn của bé, hai tay chống má, đôi mắt to tròn không nhúc nhích nhìn chằm chằm TV.