Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 5: Huynh không xấu xa chút nào

"Tiểu ca ca, khi huynh khỏe lại huynh có định đưa ta theo không?" Doãn Y Thần hỏi. Nàng cũng không chắc hắn có đưa nàng theo không.

Thiếu niên sắc mặt âm trầm không trả lời ngay, hắn còn không dám chắc bản thân có thể sống sót, nếu đưa theo bé con chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Nghĩ ngợi một lát, hắn mới hỏi ngược lại: "Cha mẹ muội đâu?"

"Chết rồi." Doãn Y Thần không hiểu sao bản thân lại nói dối. Nàng mỉm cười, cặp mắt long lanh nhìn hắn: "Vậy huynh có đưa ta theo không?"

Hắn vẫn không trả lời, chỉ tiếp tục bỏ thêm củi vào đống lửa. Ánh lửa bập bùng hắt lên mặt hắn, càng khiến đường nét trên khuôn mặt hắn thêm mờ ảo, sống mũi cao, đôi mắt đào hoa, đôi môi mỏng hồng hồng, đúng là đặc ân của tạo hóa. Doãn Y Thần say mê ngắm nhìn hắn, kiếp trước nàng sống không thọ nên chưa từng gặp được một người đẹp đến vậy, hơn nữa… dù chỉ khoảng mười mấy tuổi nhưng cơ bụng hắn rất săn chắc, sờ rất thích… ây da, sao mình lại mê trai đến vậy trời! Doãn Y Thần dùng tay vỗ lên mặt mình, thật là không có tiền đồ!

Thật lâu sau, hắn mới nói: "Ta sống trong một ngôi nhà rộng lớn, có rất nhiều huynh đệ tỉ muội. Cha ta là một người có quyền thế, ông có thể quyết định sống chết của một người. Người ngoài luôn ca tụng ông là người cha mẫu mực hết lòng vì đất nước. Nhưng chỉ ta mới biết, người là kẻ méo mó nhân cách, lấy việc tra tấn người khác làm thú vui. Mà ta chính là đứa con được người kì vọng nhất, là một công cụ gϊếŧ người được ông đào tạo khắc nghiệt… mẹ ta không muốn thấy ta sa đọa nên muốn ngăn cha ta lại, nhưng lại bị người vô tình hại chết." Nói đến đây, hắn nhắm mắt lại, không để nàng thấy sự thù hận trong mắt: "Dưới sự dạy bảo của cha, tính cách ta dần trở nên vô cảm, coi mạng người như cỏ rác. Không biết giờ muội còn muốn đi cùng ta không?"

Doãn Y Thần cúi đầu, không khỏi thương cảm cho thiếu niên tội nghiệp trước mặt, xem ra tuổi thơ hắn đã trải qua hồi ức không mấy vui vẻ. Nàng chạy về phía hắn, dùng đôi tay trắng như búp măng chạm vào mặt hắn: "Huynh không có xấu xa như những gì huynh vừa nói đâu, nếu không huynh đã không kiếm bánh bao về cho muội rồi đúng không?" Nàng nhoẻn miệng cười, lộ ra mấy cái răng sữa nhìn rất đáng yêu.

Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tình người ở nơi trần gian lạnh lẽo này. Ngày hôm ấy, hắn đã quyết tâm phải bảo vệ tiểu tinh linh ấy thật chu toàn.