Đến tận trưa vẫn chưa thấy hắn quay lại, trong lòng Doãn Y Thần có hơi lo lắng, nàng hết đi ra rồi lại đi vô, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Cái tên này sao đi lâu vậy, không lẽ hắn xảy ra chuyện gì rồi…"
Càng nghĩ càng sợ, trên người hắn đang bị thương, đã vậy còn bị đuổi gϊếŧ, lỡ như trên đường đi bị kẻ xấu bắt lại…
Chợt nàng nghe thấy tiếng kẽo kẹt, hắn đẩy cửa đi vào, trên tay là mấy cái bánh bao còn bốc khói nghi ngút.
Doãn Y Thần thấy hắn đi vào thì oà khóc nức nở: "Hu hu, ta còn tưởng ngươi không về nữa…"
Vừa nói nàng vừa lau nước mắt. Hắn thấy nàng khóc thì bất giác trở nên lúng túng, Tống Viễn định dùng tay lau nước mắt cho nàng nhưng thấy tay hắn quá bẩn nên lại hạ tay xuống. Lần đầu tiên hắn dỗ dành người khác: "Ngoan, đừng khóc nữa, ta mang bánh bao về cho ngươi nè."
Doãn Y Thần vẫn khóc thút thít, cả khuôn mặt đỏ bừng vì khóc, nhưng tay lại cầm lấy một cái bánh bao sau đó bẻ đôi đưa cho hắn một nửa.
"Ta không đói, ngươi ăn đi." Dù Tống Viễn đang rất đói nhưng sợ chỉ có mấy chiếc bánh bao bé xíu không đủ cho bé con ăn nên hắn muốn nhường cho nàng ăn.
"Sao có thể, ngươi cầm lấy đi, dù sao bánh này cũng do ngươi mang về mà." Nàng phải nói mãi hắn mới chịu cầm lấy. Tuy bánh này không ngon như đồ trong cung nhưng cũng miễn cưỡng nhét vào bụng chống đói.
Doãn Y Thần vừa ăn vừa thắc mắc hỏi: "Ngươi lấy bánh bao này ở đâu vậy? Đừng nói là ngươi đi trộm đó nha." Biết đâu hắn túng quá làm liều đi trộm cắp thì nàng chính là đồng phạm rồi.
"Không, ta không có trộm." Hắn ngập ngừng, sau đó liền cúi gằm mặt ăn tiếp.
Lúc này Doãn Y Thần mới để ý trên mặt hắn có mấy vết bầm tím, nàng không khỏi ngạc nhiên, mấy vết thương này từ đâu ra vậy? Nàng dùng bàn tay bé xinh sờ lên mặt hắn: "Sao mặt ngươi lại bị bầm vậy?"
"Ngươi hỏi nhiều làm gì, mau ăn đi." Hắn mất kiên nhẫn nạt nộ.
Nàng cũng sợ hãi không dám hó hé nửa lời.
Sau khi ăn xong nàng nằm dài trên giường gỗ, haiz, bây giờ nên đi đâu đây? Doãn Y Thần bắt đầu lung lay muốn quay lại nhà cha mẹ nuôi. Nhưng ý tưởng này vừa lóe lên đã bị nàng gạt phắt đi, không thể trở về cái nơi ăn thịt người đó! Hơn nữa nếu giờ nàng về chắc chắn sẽ bị đánh không trượt phát nào luôn.
"Ài, ngươi nói xem, ta nên gọi ngươi là gì?" Nàng thấy chán quá nên gợi chuyện để nói.
"Ngươi cứ gọi ta là Tống Viễn đi, còn ngươi tên gì?" Hắn không muốn để lộ thân phận.
"Tống Viễn, Tống Viễn, Tống Viễn…" Nàng lặp lại cái tên này những ba lần để ghi nhớ.
"Ta là Doãn Y Thần, ngươi cứ gọi ta là Thần nhi là được. Còn nữa…sau này ta có thể gọi ngươi là tiểu ca ca không?" Nàng rụt rè hỏi.
Hắn không đáp, nhưng trong lòng lại thấy có chút ấm áp.
Do đợi lâu quá mà không thấy hắn trả lời, nàng mới sốt ruột hỏi lại: "Sao, có được không?"
"Tùy ngươi."
Vậy là đồng ý rồi ha?