Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 6: Sao hắn phải làm vậy?

Tới chiều tối, hắn thấy không còn bánh bao nữa, mày hơi nhíu lại, lặng lẽ đóng cửa ra ngoài.

Doãn Y Thần đang giả vờ ngủ cũng choàng tỉnh, từ lúc hắn mang bánh bao về nàng đã thấy rất kì lạ, trên người hắn không một xu dính túi, sao có thể kiếm được bánh bao? Hơn nữa trên mặt hắn còn có thêm mấy vết bầm tím, có lẽ nào… ha ha, chắc hắn sẽ không ngốc nghếch tới mức đó đâu?

Nhưng vì lo lắng nên nàng không chần chừ nữa, vội nhảy xuống giường lén lút bám theo hắn.

Hắn đi rất nhanh, nàng phải chạy bở hơi tai mới đuổi kịp.

Mãi đến khi nàng không còn sức chạy nữa hắn mới dừng lại trước một võ đài. Trên đài, người quản trò đang vừa gõ chiêng vừa tươi cười nói: "Các vị, đây là buổi tí thí đấu võ lấy tiền, ai cũng có thể tham gia, những ai đã thắng vòng loại sáng nay xin mời xuất trình thẻ để tiến vào vòng trong…"

Doãn Y Thần thấy cảnh trước mắt thì như hiểu ra gì đó, sống mũi cay xè, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Hắn thật tốt, hắn có thể vì nàng mà đi đấu võ, nhưng còn vết thương của hắn thì sao? Hắn không sợ bị đám người truy sát phát hiện ra hành tung sao?

Lúc này Tống Viễn đã bước lên lôi đài. Đám người ở dưới vừa thấy hắn xuất hiện liền hú hét ầm ĩ.

"Đây là công tử nhà nào vậy, tưởng mạo thật xuất chúng."

"Nhìn y phục hắn chắc không khai con nhà quyền quý đâu. Hơn nữa nếu nhà có điều kiện sao phải tới đây đấu võ lấy tiền?"

"Chậc chậc, sáng nay hắn đã tới đây rồi, hơn nữa còn biểu hiện rất xuất sắc, nếu có chống lưng chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn."

Người thứ hai bước lên lôi đài là một gã béo mập, trông tướng tá to con bặm trợn, nhìn thôi đã thấy khϊếp. Mọi người ở đó đều nín thở lo cho cậu thiếu niên sẽ bị tên béo đè bẹp dí.

Tên béo đó bước khệnh khạng lên đài, khinh bỉ nhìn Tống Viễn: "Tiểu tử, mau nhận thua sớm đi, đừng để lát thua khóc về gọi mẹ. Ha ha ha." Nói xong gã liền cười phá lên, gã ta tự tin như vậy cũng có lý do cả. Tống Viễn so với gã thì không khác gì lấy trứng chọi đá, chỉ nhìn cánh tay đầy ngấn mỡ của gã, mọi người đã thấy rùng mình.

Nhưng trái ngược với mọi người đang lo thay cho mình, Tống Viễn chỉ cười lạnh, hất hàm nói với gã ta: "Ồ? Thử xem."

Gã béo thấy chỉ là một thằng oắt con mà dám hỗn xược như vậy nên máu dồn lên não, chạy về phía hắn, muốn ném hắn xuống lôi đài cho biết mặt. Mỗi bước đi của gã ta, lôi đài như rung chuyển, nếu lôi đài không được lát bằng trăm miếng gỗ quý thì có lẽ giờ đã gãy từ lâu rồi.