Ngụy Y Y với dáng người nhỏ nhắn xinh xắn thì ghé vào chỗ bên phải ở trên bàn học, nhìn về phía Khương Hiểu Thần rồi thè ra đầu lưỡi bé xinh phấn nộn của mình, nhỏ giọng lầm bầm: "Mấy cậu ấy lấy hai món đó từ chỗ của tớ đấy, cậu phải ăn thật ngon miệng đó nha..."
"Lát nữa mình sẽ ăn sau, bây giờ đi học trước đã..." Lúc này Khương Hiểu Thần hoàn toàn không có tâm trạng để ăn uống, chỉ lo lắng chuyện mình có sữa.
Cô nhét đồ ăn vào bàn học, trao đổi ánh mắt với ba người bạn cùng phòng, sau đó lập tức chuyên tâm đi học, lúc giáo viên điểm danh, cô vội vàng trả lời.
Vì tiết học này, vừa rồi cô đã ở trong nhà vệ sinh vất vả muốn chết, đến bây giờ ngực của cô còn có chút tê dại, mà cái lỗ nhỏ màu hồng nhạt kia ở giữa hai chân vẫn còn ngứa ngáy y như cũ.
Khương Hiểu Thần không dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái lỗ nhỏ kia, cho nên hai bên đùi trong váy kẻ caro màu hồng nhạt hơi hơi nhón lên, sợ không cẩn thận sẽ khiến cho sữa chảy ra khỏi ngực mình, cho nên hai bàn tay nhỏ bé của cô luôn cách rất xa bộ ngực của mình.
Bộ dạng này của cô rất nhanh đã khiến cho người bên ngoài chú ý tới, Tống Thanh Ca viết một tờ giấy cho cô, cô ngẩn người, lập tức mở ra xem, phía trên có một hàng chữ: Hiểu Thần, cậu có khỏe không? Cậu thấy không thoải mái ở chỗ nào sao?
Chuyện bản thân có sữa như thế này, Khương Hiểu Thần nhất định phải giữ bí mật, cho dù là bạn cùng phòng thân thiết với mình thì cô cũng không thể nói ra được, cho nên, cô khẽ cắn bờ môi mềm mại, cầm lấy bút, trực tiếp trả lời dưới hàng chữ kia: Mình rất tốt mà, chúng ta tập trung học cho tốt đi!
Sau khi trả tờ giấy lại cho Tống Thanh Ca, tư thế ngồi của Khương Hiểu Thần hơi thả lỏng một chút, nhưng thần kinh lại căng thẳng, sợ cặρ √υ' ở trước ngực của mình bỗng nhiên chảy sữa ra ngoài.
Cứ như vậy sống sót qua một tiết học, chuyện gì cũng không phát sinh, Khương Hiểu Thần nhất thời trầm tĩnh lại, cơ thể cũng trở nên mềm nhũn.
Diệp Nhiên bỗng nhiên nắm lấy bả vai của cô, cụp mắt nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào nói ra lời rất chắc chắn: "Trạng thái của cậu có gì đó không đúng cho lắm.”
Hai người bạn cùng phòng khác cũng nhìn về phía cô, ánh mắt kia nhìn kỹ đều chứa sự quan tâm đối với cô.
Khương Hiểu Thần lập tức cảm thấy áp lực rất lớn, trái tim đập điên cuồng, bỗng nhiên nghĩ đến đồ ăn trong ngăn kéo, cô vội vàng lấy chúng ra, cắm ống hút vào hộp sữa tươi.
"Mình rất bình thường mà, chỉ là có chút đói bụng mà thôi, để mình ăn cái gì đó cho lót dạ... A... Y Y, sữa của cậu uống ngon ghê!"
Nói xong Khương Hiểu Thần mới ý thức được mình vừa nói sai, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đỏ thấu, đành phải ghé vào nơi đó, hút sữa che dấu vẻ xấu hổ.
Hết lần này tới lần khác Ngụy Y Y lại rất để ý đến câu cô nói, ở nơi đó nhỏ giọng sửa lại: "Phải là "Y Y mua sữa nguyên chất uống ngon quá đi" mới đúng, cậu đừng nói lung tung, cái gì mà sữa của Y Y..."
Đương nhiên, khuôn mặt Ngụy Y Y cũng cực kỳ đỏ.
Khương Hiểu Thần không có đáp lại câu nói của cô nàng, chỉ là động tác hút sữa càng ngày càng chậm, hút càng ngày càng ít sữa hơn, rất nhanh cô đã buông ống hút ra không hút nữa, chuyển sang ăn bánh dứa, bởi vì, cô thật sự rất sợ bản thân hút sữa sẽ bổ sữa!
“Bánh dứa ngon lắm!” Khương Hiểu Thần dùng cả hai tay cầm túi bánh dứa, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng ăn.
“Nhìn cậu ấy đói kìa." Tống Thanh Ca với dáng người cao gầy dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Khương Hiểu Thần, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô.
“Đầu của cậu ấy dễ sờ lắm sao?" Diệp Nhiên ở bên kia thấy thế, híp mắt, dường như có chút bất mãn.