Bình thường lúc người ta vắt sữa chắc sẽ không có phản ứng này chứ? Chẳng lẽ tình huống của bản thân đặc biệt hơn?
Khương Hiểu Thần mờ mịt lại có chút trầm mê, lại không quên chuyện chính, cô cắn bờ môi mềm mại, cầm lấy núʍ ѵú kia rồi bóp mạnh.
Càng nhiều sữa phun về phía bồn rửa tay, thậm chí có một chút sữa phun lên trên gương, ánh mắt của Khương Hiểu Thần mê ly nhìn một màn này, lại cảm thấy bản thân có chút dâʍ đãиɠ.
Mau làm cho xong đi, chuyện này quá kỳ quái rồi! Cô nghĩ như vậy, tay phải nắm lấy một bên vυ' khác, mỗi tay một bầu vυ' sữa có hình dáng giống như đu đủ, trắng nõn đầy đặn, để nó chĩa về phía bồn rửa tay rồi bóp mạnh hơn.
Vì thế, hai dòng sữa phun ra bên ngoài, liên tục không ngừng, cảm giác cơ thể mềm mại bị điện giật càng mãnh liệt, Khương Hiểu Thần ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ bừng, cái miệng bé xinh hồng hào kêu rên ư ư a a càng hăng say.
Hai bên đùi kẹp thành chữ "Nhân", cái lỗ nhỏ ngứa ngáy kia cũng đang chảy nước ra bên ngoài, có điều chắc chắn nước đó không phải sữa, mà là, nước da^ʍ!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Hiểu Thần lúc đỏ lúc trắng, cô thấy rất xấu hổ, hai tay vẫn ở trên hai núʍ ѵú càng cố gắng vắt sữa ra hơn.
Cuối cùng, sữa không còn liên tục phun ra bên ngoài nữa, mà là phun ra từng chút từng chút một, vả lại không phun ra xa, không dính lên gương nữa, mà là rơi xuống bồn rửa tay sau đó chậm rãi chảy xuống.
"A... Mệt mỏi quá..." Hai cái đùi vẫn đang cố gắng kẹp vào nhau, cọ xát lấy nhau, phía dưới không cần sờ cũng biết đã ướt lắm rồi, Khương Hiểu Thần cảm giác cả người mình như nhũn ra, rất muốn nằm xuống.
Cô đành phải dùng một tay vịn bồn rửa tay một tay vắt sữa, cũng may sữa càng ngày càng ít, chỉ nhỏ xuống mà không phải phun trào ra nữa.
Sau khi vắt sữa thêm một phút, không bóp ra sữa nữa, mới đổi một bên vυ' khác rồi tiếp tục vắt sữa, chờ cho đến khi vắt xong cả hai bên, Khương Hiểu Thần cảm giác bản thân sắp bay lên trên trời.
Nhưng thời gian gấp gáp, cô bắt buộc phải tỉnh táo rồi dọn dẹp những vũng sữa này, phải rửa sạch đi hết toàn bộ, sau đó, cô làm ướt khăn lông của mình, dùng nó lau chùi phần ngực dính đầy sữa của bản thân.
Cô lau chùi rất cẩn thận và dùng sức khá mạnh, lau ngực đến có hơi đỏ và đau, nhưng cô không quan tâm, thầm nghĩ muốn lau sạch sẽ hết toàn bộ.
Lau chùi một lần xong rồi giặt khăn mặt, tiếp tục lau thêm một lần, lúc lau xong, thịt vυ' đều tê dại, cô lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chuẩn bị xong, có thể chạy tới lớp học rồi, mặc kệ như thế nào, trước tiên cô cứ lên lớp học rồi nói sau.
“Hiểu Thần, có phải cậu đã ngủ quên rồi không? Chắc là cậu chưa ăn sáng đâu nhỉ? Đây, cho cậu đó.”
Khương Hiểu Thần chạy vào một giây cuối cùng trước khi bắt đầu tiết học đầu tiên, cô đi vào phòng học, ngồi xuống giữa ba người bạn cùng phòng của mình, Tống Thanh Ca ở bên trái đưa tới một hộp sữa tươi tinh khiết, trực tiếp nhét vào trong tay cô.
Đầu tiên cô nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế của Tống Thanh Ca, sau đó tầm mắt dừng ở trên hộp sữa tươi tinh khiết kia.
Sữa... Cô hiện giờ cũng đang có sữa người, nếu như cô uống sữa vào thì có phải sẽ bổ sung thêm sữa vào người cho mình hay không? Vậy... vậy thì cô không thể uống được…
Đang miên man suy nghĩ, tay kia của cô có thêm một cái túi dứa, Diệp Nhiên ngồi bên phải đưa, còn thản nhiên nói một câu: "Cầm lấy ăn đi.”
Sau đó, Khương Hiểu Thần chỉ thấy mái tóc nhuộm thành màu xanh sương mù lướt qua gương mặt mình, Diệp Nhiên mặc một chiếc váy liền áo cổ chữ V màu đen đảo mắt nhìn về phía bục giảng, bộ dạng muốn chăm chú nghe giảng bài.