Đây là... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khương Hiểu Thần kẹp chân, sờ ngực, đứng trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh của ký túc xá, cô có chút tuyệt vọng nhìn bản thân ở trong gương.
Khương Hiểu Thần ở trong gương thoạt nhìn qua còn nghĩ cô không mặc quần, thật ra cô có mặc qυầи ɭóŧ nhỏ, chỉ là bị vạt áo T - shirt màu trắng hơi rộng thùng thình che khuất, có điều đây không phải điểm quan trọng, quan trọng là, ngực của cô ướt sũng một vùng rất lớn, vải áo màu trắng có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Do đổ mồ hôi ư? Không, cũng không phải, chất lỏng đó còn đang chảy ra ngoài, chính là chất lỏng từ núʍ ѵú của cô chảy ra ngoài, làm sao mồ hôi có thể chảy ra ngoài như vậy được? Chắc không phải là... sữa đó chứ?
Làm sao có thể là sữa được? Cô chưa từng làʍ t̠ìиɦ với đàn ông, càng chưa từng sinh con, sữa? Đùa nhau đấy à!
Khương Hiểu Thần nghĩ như vậy, bàn tay nhỏ bé sờ đến vạt áo T - shirt, xốc nó lên từng chút một, khi đã hoàn toàn cởi ra, cô cúi đầu nhìn về phía cặp ngực hình đu đủ lộ ra ở nơi đó.
Chỉ thấy trên mũi sữa mềm mại dính thật nhiều chất lỏng màu trắng, hơn nữa còn có chất lỏng mới đang từ núʍ ѵú màu hồng phấn tràn ra ngoài, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cứ tiếp tục tràn ra ngoài như vậy, trông vẫn rất đáng sợ.
Đây là sữa phải không? Tại sao lại là màu trắng? Khương Hiểu Thần nắm lấy một bàn tay nhỏ bé, sức lực hơi mạnh một chút, cái bầu vυ' kia, núʍ ѵú phấn nộn, chất lỏng màu trắng lại tuôn ra bên ngoài, phun ra như một cột nước.
“A... Sao có thể như vậy được?" Khương Hiểu Thần ngạc nhiên hô lên, cơ thể mềm mại run rẩy mất kiểm soát, hai cái đùi theo sát kẹp chặt vào nhau, thân dưới lại có chút ngứa ngáy.
Cô cũng không có lòng dạ quan tâm tới những thứ này, cuống quít buông cái núʍ ѵú kia ra, nhìn thoáng qua chất lỏng màu trắng phun lên trên bồn rửa tay, cô hít sâu một hơi, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía núʍ ѵú của mình.
Hai ngón tay ở nơi đó dính một ít chất lỏng, cô đưa tới bên miệng, hơi do dự hạ xuống, sau đó vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, lập tức nếm được một chút vị sữa, nhạt và tanh.
Thật ra, cho dù không liếʍ, cô cũng có thể ngửi thấy trong không khí có một mùi sữa nhàn nhạt, chỉ là đến bây giờ, cô mới rất xác định cái thứ mình chảy ra ngoài chính là sữa, mình, một nữ sinh năm hai đại học, hoàn toàn không có sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© càng không có sinh con, thế mà lại có sữa!
Vậy phải làm sao bây giờ? Bộ dạng này, hai mươi phút sau cô không còn cách nào để lên lớp nữa sao? Sữa sẽ vẫn chảy ra bên ngoài, làm ướt sũng quần áo, tuyệt đối sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó, các bạn sẽ thấy cô như thế nào? Sẽ coi cô là một con quái vật ư?
Khương Hiểu Thần có chút tuyệt vọng, cô chậm chạp nghĩ đến một vấn đề: Bản thân có thể vắt hết toàn bộ sữa ra hay không? Vắt hết sữa ra, đại khái sữa sẽ không chảy ra ngoài nữa, có thể qua một thời gian ngắn lại có sữa mới, khi đó chắc cô cũng đã học xong tiết buổi sáng rồi chứ?
Về phần đi khám bác sĩ, chuyện này cô có nghĩ tới, nhưng ngay lập tức bỏ qua, bởi vì, chuyện như thế này quá kỳ quái, cô không dám đi.
Nhìn bản thân có chút chật vật trong gương, Khương Hiểu Thần hít sâu một hơi, đầu tiên là đi về phía trước một bước nhỏ, sau đó tay phải chậm rãi nắm lấy núʍ ѵú bên phải, năm ngón tay mở to, dùng sức bóp nó, ép nó.
Sữa theo núʍ ѵú bị ép của cô phun ra bên ngoài, đồng thời cơ thể mềm mại giống như bị điện giật, tê dại từng trận, khiến cho cơ thể cô hơi run rẩy, không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng, dĩ nhiên, có chút thoải mái.
Có chuyện gì vậy? Sao cô có thể cảm thấy thoải mái cơ chứ? Thậm chí thân dưới còn ngứa hơn cả vừa rồi, hai bên đùi kẹp cùng một chỗ, kìm lòng không đậu mà cọ xát vào nhau!