Động tác Tống Thanh Ca dừng lại, sau đó mặt mày hớn hở, xoa tóc Khương Hiểu Thần càng hăng say hơn, vừa xoa vừa đánh giá: "Sờ rất dễ, ôi, tóc hơi rối này.”
Nói xong cô ấy dừng lại, sửa sang lại tóc cho Khương Hiểu Thần.
Diệp Nhiên không nói lời nào, lẳng lặng nhìn, Ngụy Y Y ở xa hơn muốn nói gì đó, cắn cắn bờ môi mềm mại, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Khương Hiểu Thần lại không phát hiện bầu không khí có cái gì không đúng, sau khi ăn hết túi dứa, cô hơi nhíu đôi mày thanh tú của mình nhìn cái hộp sữa tươi tinh khiết kia còn có nửa hộp, nghĩ lại nghĩ, có chút thấy tội lỗi mà nói: "Mình ăn no rồi, nhưng mà còn có nửa hộp sữa lận, phải làm sao bây giờ..."
Diệp Nhiên cầm lấy nửa hộp sữa, cắn ống hút hút một hơi, sau đó bình tĩnh nói: "Được rồi, nên đi thôi, sắp không còn kịp đi tới phòng học học tiết tiếp theo rồi kìa.”
Khương Hiểu Thần cũng có chút há hốc mồm, Diệp Nhiên cô ta... lại uống sữa thừa của mình! Có phải như vậy không ổn cho lắm không?
Tống Thanh Ca thì ở bên trái bĩu đôi môi nhỏ nhắn, có chút tiếc nuối than thở: "Để cậu giành trước mất rồi, buồn quá đi, tớ cũng muốn uống sữa của bé con.”
Biểu cảm trên gương mặt của Ngụy Y Y hoàn toàn có thể dùng -_- để hình dung, nàng khoát bàn tay nhỏ bé, nói sửa lại: "Là "Muốn hút sữa tươi tinh khiết của Hiểu Thần", chị Thanh Ca à, chị đừng nói lung tung nữa!"
Cuộc đối thoại này khiến cho Khương Hiểu Thần nghe được mà mặt đỏ tim đập, thậm chí cơ thể có chút khô nóng, vội vàng sửa sang lại đồ đạc sau đó đứng lên dẫn đầu đi ra ngoài, đi đến chỗ học tiết học tiếp theo.
Cho tới trưa cô đã may mắn vượt qua được, sau khi đi căn tin ăn cơm trưa xong, cả bốn người cùng nhau trở về ký túc xá, nghỉ trưa.
Khương Hiểu Thần rửa sạch đôi chân nhỏ của mình rồi bò lên giường, trước tiên cô cẩn thận sờ soạng ngực của mình một chút, hình như không có sữa chảy ra nữa thì phải? Vậy cũng tốt, có thể nghỉ trưa thật đã, hy vọng nghỉ trưa xong vυ' cũng sẽ không có sữa, tốt nhất, sữa không bao giờ xuất hiện nữa!
Nhưng mà, có thể sao? Buổi sáng sữa từ trong ngực của cô đã liên tục không ngừng phun ra bên ngoài, một màn này rõ ràng như vậy, phảng phất như vừa rồi mới xảy ra, chuyện như thế này, không thể nào chỉ xuất hiện một lần thôi đó chứ?
Cho nên, sữa, còn có thể xuất hiện, vì thế Khương Hiểu Thần vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng cho việc vắt sữa.
Khương Hiểu Thần vừa cởi váy vừa nghĩ những thứ này, bỗng nhiên, trên giường có thêm một người, chính là Tống Thanh Ca cao gầy nhưng cơ thể lại có chút đầy đặn.
Tống Thanh Ca đã thay quần áo, một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt có chút rộng thùng thình, bên trong rõ ràng không mặc áo ngực, hình dạng và kích thước của bộ ngực rất rõ ràng, tựa như hai cái bánh bao tròn vừa mới ra lò, trên bánh bao còn có hai quả táo nhỏ.
Không thể nhìn thấy được thân dưới của đối phương trông như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài trắng bóng, tuy nhiên chắc chắn rằng đối phương có mặc qυầи ɭóŧ nhỏ.
“Tại sao cậu lại ở trên giường của mình vậy?”
Khương Hiểu Thần có chút biết rõ còn cố hỏi, Tống Thanh Ca rất thích tới tìm cô rồi trèo lên giường cô lúc nghỉ trưa, sau đó cả hai cùng nhau ngủ.
“Tớ tới đây để ngủ đó, tớ sợ cậu không ngủ được, vì thế tớ tới đây ngủ với cậu." Tống Thanh Ca nói xong nằm xuống, cô ấy nằm ở bên ngoài.
"A... tớ, hôm nay tớ cảm thấy không thoải mái lắm..." Khương Hiểu Thần đã cởi váy, hai chân đan xen có chút gò bó ngồi ở bên trong, rất uyển chuyển đuổi người.
Không thể để Tống Thanh Ca nằm ở chỗ này được, nếu như cô ấy bỗng nhiên làm chút gì đó với mình, tỷ như bất ngờ tấn công bóp ngực của mình, lỡ như khiến cho sữa chảy ra thì cô phải làm sao bây giờ?