- Giời ạ tưởng gì chứ đơn giản mà. Dạo này tao làm ca tối nên ngày cũng rảnh. Mày sang đây chơi với tao càng vui.
- Cảm ơn mày nhé.
- Con hâm, lại khách sáo.
Thế là mấy ngày sau đó sáng tôi vẫn dậy sớm như ngày đi làm bình thường rồi qua nhà cái Nga. Mấy ngày này tôi cũng đi xin việc vài nơi, kể cả xin vào làm mấy công việc trái ngành như kế toán, bán hàng... nhưng đáng tiếc kinh nghiệm vài năm qua của tôi chỉ quanh quẩn ngành thiết kế kiến trúc nên không một ai nhận cả. Tôi đem theo tâm trạng thất vọng trở về, cái Nga bảo tôi:
- Thời buổi giờ sao xin việc tự nhiên khó thế nhỉ?
- Ừ, mày không đọc báo thấy đầy công nhân thất nghiệp đó à? Chán ghê, cứ đà này thì tao cũng ăn hết sạch tiền tiết kiệm mất thôi. Sắp tới còn đủ các khoản phải lo. Sữa bỉm của Bông sắp hết, tiền điện sắp đến, rồi tiền thuốc xương khớp của mẹ tao nữa.
- Đến khổ, giờ một mình mày làm kinh tế nên vất vả là đúng rồi. Mà nghĩ lại bực cái bà Hoài nhà mày vãi, đẻ con xong đéo lo. Đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
- Mẹ tao với tao giờ chỉ cần bà ấy còn sống khỏe mạnh là được chứ mong hòng gì bà ấy.
- À nếu mày không chê thì làm chỗ tao một thời gian cho đến khi tìm được việc đi. Chỗ tao làm hơi phức tạp tí nhưng lương cao, công việc cũng đơn giản.
- Đi làm chỗ mày? Là đi rót rượu ấy hả?
- Ừ. Thực ra cái nghề của tao nhiều người không biết cứ nói này nọ. Nhưng ở bar, ai rót rượu thì rót rượu, ai đi khách thì đi khách. Nói chung quán không ép buộc. Rót rượu như tao thì đứng rót rượu bình thường thôi, hết giờ thì về. Ngày tính ra làm vài tiếng, lương 6-7 triệu thôi nhưng được cái khách boa thêm tháng cũng 15 triệu luôn ấy. Đợt này thấy quán đang tuyển thêm 5 nhân viên rót rượu, mà nghe đâu giờ còn 1 chỗ thôi. Mày cũng không nhanh là hết đó.
Tôi suy nghĩ một hồi, công việc này cái Nga làm đến nay cũng 3 năm rồi nên tôi rất tin tưởng nó. Thời buổi tìm việc làm rất khó, mọi cơ hội đều phải nắm bắt nên tôi liền hỏi lại:
- Nhưng mà tao làm được thời gian, nếu tìm được việc chỗ khác mà xin nghỉ thì liệu được không?
- Được, mày yên tâm. Bar nào thì tao không biết chứ bar chỗ tao làm sòng phẳng lắm, kể cả làm 1 ngày cũng thanh toán đầy đủ.
- Ừ, thế thì được. Vậy mày xin việc giúp tao nhé. Làm tạm thời để sống sót đến lúc tìm được việc mới rồi tính sau.
- Ừ. Tao biết rồi.
Ngày hôm sau cái Nga bảo tôi đã được nhận làm và tối nay sẽ đi làm luôn cùng ca với nó. Có điều, sau này quyết định ấy đã khiến tôi hối hận vô cùng. Bởi vì ở đây, đã cho tôi gặp được một người đàn ông yêu đến khắc cốt ghi tâm mà hận cũng thấu cả tâm can. Anh- kẻ hủy diệt trái tim tôi!!!!
Lần đầu tiên đặt chân tới quán bar khiến tôi không khỏi choáng ngợp bởi những gì đang diễn ra trong đây. Ở đây, chính là thiên đường của đàn ông. Ánh sáng mờ ảo, rượu mạnh, tiếng nhạc đinh tai nhói óc và những cô gái váy ngắn lả lơi vây xung quanh đám đàn ông, người nào người nấy gương mặt thỏa mãn, thân thể như đang được giải thoát đến mê loạn. Trên sân khấu, Dj tưng bừng nhảy khuấy động tất cả mọi người trên sàn nhảy. Nghe nói, khi bước chân vào đây có những người đàn ông bỏ ra cả vài trăm triệu một đêm là điều bình thường. Tự nhiên tôi lại nghĩ bản thân mình đến ngày mai còn chẳng biết no hay đói, vậy mà cuộc sống của những người này lại xa hoa đồi truỵ đến như vậy. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác thì giọng nói cái Nga vang lên bên tai: - Đi, tao dẫn mày đi gặp bà quản lý. Ở đây ai làm việc người nấy, mày cứ kệ đi đừng quan tâm nhiều. Mình làm việc mình, hết giờ thì về. - Ừ, nhưng tao đang cảm thấy sao sao ấy. - Kiểu không quen đó. Lần đầu đến đây làm việc tao cũng vậy. Cố lên! Tôi gật đầu, cái Nga dẫn tôi đến một căn phòng. Cánh cửa phòng vừa mở ra thịt bên trong một người phụ nữ cũng đang trong tư thế bước ra ngoài. Cái Nga nhanh nhảu bảo: - Chị Tình, đây là An bạn em, người hôm qua em bảo chị ấy. Chị Tình đưa mắt nhìn tôi một lượt, tôi gật đầu chào: