- Nay đi làm về sớm vậy con?
Bình thường tôi toàn phải tăng ca đến 8, 9 giờ tối, hôm nay được về sớm nên mẹ tôi cũng hơi ngạc nhiên. Nghĩ đến việc mình vừa nghỉ việc, tôi không dám nói cho mẹ biết vì sợ mẹ lo lắng nên chỉ bảo:
- Dạ vâng. Hôm nay công ty không phải tăng ca mẹ ạ. Mà mẹ vừa đi mua cháo cho Bông sao?
- Ừ, Bông vẫn sốt nên ăn cháo cho dễ nuốt.
- Thế hồi chiều khám bác sĩ bảo sao hả mẹ?
- Bác sĩ bảo con bé bị viêm phế quản do virus. Nhưng hồi chiều con bé bị chảy máu mũi hai lần, mẹ lo quá.
- Chắc không sao đâu mẹ ạ. Con thấy trẻ em nhiều đứa cũng hay bị chảy máu cam lắm, mẹ đừng lo lắng quá nhé. Mà tối nay mẹ để con ở đây trông Bông nhé. Mẹ về nhà nghỉ ngơi đi.
- Không được, mẹ sẽ ở đây trông Bông, còn con về nhà nghỉ ngơi sớm mai còn đi làm. Đằng nào thì mẹ cũng có làm gì đâu.
- Con xin nghỉ phép 3 ngày rồi nên con trông Bông được. Mẹ đừng sợ con mệt, con còn trẻ, sức còn khỏe. Chứ mẹ giờ tuổi cũng cao rồi, ở lại viện mất ngủ xong lại ốm ra đó còn khổ hơn ấy. Mẹ nghe con nha mẹ.
Tôi phải nói mãi thì mẹ tôi mới gật đầu đồng ý. Tối đó tôi ở lại viện trông Bông, ba ngày sau cũng vậy. Tới ngày thứ 4 thì con bé được xuất viện về nhà. Lúc này mẹ tôi mới hỏi:
- Hết hạn nghỉ phép 3 ngày rồi, con không phải đi làm sao? Bông cũng khỏe hơn rồi, con đừng lo, cứ để mẹ chăm con bé rồi con đi làm bình thường lại đi.
Tôi nhìn mẹ, ấp úng một hồi vì tôi làm sao dám nói cho mẹ biết sự thật. Cũng may hôm nay là chủ nhật nên tôi mới có cớ bảo:
- Mẹ quên hôm nay cuối tuần con được nghỉ ạ?
- À ừ nhỉ, nhanh quá, đã cuối tuần rồi. Thế hôm nay con muốn ăn gì để mẹ nấu.
Tôi cười tươi đáp:
- Mẹ nấu gì con cũng thích hết.
- Gớm cô, lúc nào cũng nịnh mẹ thôi.
- Con nói thật mà, mẹ nấu ăn ngon lắm luôn, mẹ là số một!
Hai mẹ con tôi nhìn nhau cười hạnh phúc. Sáng hôm sau vì không muốn mẹ lo lắng và hỏi nhiều nên tôi dậy sớm giả vờ đi làm như bình thường. Dắt con xe ra khỏi nhà tôi lái xe thẳng đến chỗ cái Nga ( bạn thân) để lánh tạm. Ở thành phố này, số người bạn của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng tôi tự tin vì có một người bạn chất lượng bằng cả trăm người bạn bình thường cộng lại. Lúc tôi đến, cái Nga vẫn còn trong bộ dạng ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở hỏi:
- Hôm nay mày không phải đi làm sao mà tới tìm tao vào giờ này thế này?
Tôi thở dài ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ, rót một cốc nước uống xong tôi mới trả lời:
- Tao mới nghỉ làm rồi, đang thất nghiệp đây?
Nghe tôi nói vậy, cái Nga như tỉnh cả ngủ, tròn xoe hai mắt hỏi lại:
- Hả? Nghỉ việc á? Sao tự nhiên lại nghỉ việc, chẳng phải công ty đó lương lậu cũng khá tốt mà.
Tôi bắt đầu kể cho cái Nga nghe toàn bộ sự việc. Tôi cứ tưởng sau khi nghỉ việc sẽ chẳng có gì khiến tôi hối tiếc nhưng bây giờ thì khác, cứ nghĩ đến tiền sữa bỉm của Bông, tiền ăn uống, tiền điện... đủ các thứ tiền sắp tới mà tôi lại có chút trách bản thân mình, giá như lúc đó tôi nhẫn nhịn đi một tí thì sự việc đã khác rồi.
Cái Nga bảo:
- Mày nghỉ việc ở đó là đúng đấy. Chứ tao thấy mày bị chèn ép quá, nhiều lúc còn cứ tưởng như mày giật chồng bà trưởng phòng không bằng ấy. Thôi không có gì phải buồn cả, không làm công ty này thì làm công ty khác.
Mấy năm nay bất động sản đang có nhiều biến động, chưa kể thêm suy thoái kinh tế nhiều công ty cắt giảm nhân sự, công nhân thất nghiệp rất nhiều. Mấy ngày qua tôi cũng thử liên lạc vài công ty nhưng người ta đều từ chối. Tôi buồn bã lắc đầu bảo:
- Chẳng biết nữa, thời buổi này xin việc đâu phải dễ.
Trước mắt mấy ngày này mày cho tao tá túc nhờ ở đây nhá. Tao vẫn chưa nói cho mẹ tao biết tao đã nghỉ việc. Nên hôm nay giả vờ đi làm bình thường nhưng sang đây ăn vạ mày đây.