Cố Chấp Yêu Người

Chương 4

- Được, hôm nay tôi chính thức xin nghỉ hẳn. Những gì tôi đã đóng góp cho công ty nếu không được công nhận thì tôi nghỉ cho khỏe. Nhưng trước khi đi tôi nói thật với chị này, chị tưởng chị giỏi lắm sao mà có quyền xúc phạm, bắt chẹt người khác. Chị nhìn lại bản thân mình đi, nếu không phải chú chị làm giám đốc thì chị nghĩ mình được ngồi vào vị trí đó hả? Trưởng phòng cái quằn què gì mà một tháng số lượng thiết kế được duyệt không bằng một nửa một đứa nhân viên quèn như tôi.

Bị tôi nói trúng tim đen, chị ta tức đến nỗi mặt đỏ au, nghiến răng nghiến lợi đáp:

- Mày... mày cút ra khỏi đây cho tao! - Khỏi cần chị đuổi, tôi đi. Nói xong tôi cầm hết những bản thiết kế mới của mình, kiêu hãnh bước đi. Những bản thiết kế này tôi đã mất rất nhiều đêm mới nghĩ ra được, giờ rời khỏi công ty chắc chắn tôi cũng chẳng được nhận lương nửa tháng vừa rồi nên tội gì tôi không mang theo công sức của mình mà để đó cho người ta lấy mất. Từ công ty, tôi lái xe đi thẳng tới bệnh viện trong tâm trạng uất ức và phẫn nộ. Thực ra nếu như hôm nay không phải đứa con gái bé bỏng của tôi đang nằm viện thì tôi cũng chẳng mạnh mẽ thôi việc được như vậy đâu. Đứng trước cửa phòng bệnh, tôi phải cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng thật tốt mới giám bước vào trong. Bông đang nằm trên giường bệnh, vừa thấy tôi con bé đã nở nụ cười gọi: - Mẹ An về rồi ạ! Tôi gật đầu nhẹ giọng đáp: - Ừ hôm nay mẹ An được về sớm. Để mẹ xem Bông của mẹ đã hết sốt chưa nào. Tôi đưa tay sờ lên trán đứa con gái bé bỏng mới tròn 3 tuổi của mình, trán con bé vẫn còn nóng nhưng trộm vía lại chơi rất ngoan, chẳng quấy khóc hay mè nheo như những bạn khác. - Trán Bông vẫn còn nóng đây nè. Bông có thấy mệt không con? - Dạ một chút thôi ạ. - Thế con đã ăn gì chưa? - Dạ con vừa uống sữa rồi ạ. - Bông ngoan lắm, phải chịu khó ăn uống vào mới mau khỏe, nhanh được về nhà biết chưa? - Dạ vâng. Mà mẹ An ơi! - Ơi mẹ đây. - Con ngủ một lúc mẹ nhé. - À ừ con ngủ đi. Để mẹ xoa lưng cho con ngủ nhé. - Dạ vâng. Tôi cúi người xuống đưa tay xoa lưng cho con bé. Nhìn đứa bé hiểu chuyện này mà lòng tôi quặn thắt lại. Vì con bé sinh thiếu tháng nên sức đề kháng luôn kém hơn so với các bạn cùng tuổi. Một năm con bé nhập viện nhiều đến nỗi các bác sĩ trong khoa nhi đã nhớ cả mặt lẫn tên. Nhiều lúc tôi chỉ ước giá như mình có thể thay con bé chịu hết đau đớn thì tốt biết mấy. Thực ra, Bông không phải là con ruột của tôi sinh ra, mà là con gái của chị tôi. Năm chị tôi 24 tuổi có yêu một người đàn ông rồi mang thai Bông. Nhưng khi anh ta biết chị tôi có thai đã giũ bỏ trách nhiệm và cắt đứt mọi liên lạc với chị ấy. Tôi không biết có phải chị ấy yêu quá hoá hận hay không mà chị ấy ghét bỏ luôn cả Bông. Suốt quá trình mang thai chị ấy đã từng nhiều lần muốn phá bỏ Bông nhưng số con bé được làm người nên những lần như vậy đều tôi và mẹ phát hiện ra và ngăn cản kịp thời. Khi chị ấy mang thai được 34 tuần thì sinh Bông, sau khi sinh con bé được 3 tháng thì chị ấy bỏ nhà ra đi và đến nay con bé được hơn 3 tuổi rồi chị ấy cũng chưa từng về thăm con bé. Tôi và mẹ nhiều lần tìm kiếm tung tích của chị ấy nhưng kết quả đều vô vọng. Khi Bông được 1 tuổi, tiếng "mẹ" đầu tiên là con bé dành cho tôi. Từ đó đến nay, Bông mặc định tôi là mẹ của con bé. Nghĩ đến đây nước mắt tôi lại tuôn trào khỏi bờ mi, số phận của Bông chính là tấm gương phản chiếu số phận của tôi. Bởi vì người mẹ hiện tại của tôi cũng không phải là mẹ ruột của tôi. Tôi và Bông giống nhau, đều lớn lên từ bàn tay chăm sóc của một người mang danh hai chữ " mẹ nuôi". Có điều ít ra con bé tương lai còn biết mẹ ruột mình là ai, còn tôi chắc chẳng có ngày đó. Tôi chỉ biết mẹ ruột của mình qua lời kể của mấy người hàng xóm kể lại. Họ nói khi tôi được 10 tháng tuổi thì gia đình vỡ nợ, bố tôi vì túng quẫn nên đã lao vào con đường buôn bán ma tuý nên bị bắt với mức tù chung thân. Vài tháng sau khi bố tôi bị bắt thì họ thấy mẹ tôi đã bỏ tôi trước cửa nhà mẹ nuôi hiện tại để lên xe với một người đàn ông giàu có. Người mẹ hiện tại của tôi, tuy là mẹ nuôi nhưng bà luôn hết lòng yêu thương tôi, dành mọi thứ tốt đẹp cho tôi, tần tảo sớm hôm nuôi tôi đến hết 4 năm đại học. Tôi nhớ những ngày tháng đó, để có tiền nuôi tôi đi học mẹ lăn lộn đủ nghề, thậm chí buổi tối còn đi nhặt ve chai kiếm thêm. Tôi tự nhủ, cả cuộc đời này tôi sống vì hai người: một là người không sinh ra tôi nhưng nuôi tôi khôn lớn - mẹ nuôi, hai là người tôi không sinh ra nhưng tôi nuôi nấng - Bông. Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ thì giọng mẹ tôi từ cửa vọng vào: