Chứng kiến cảnh này, tôi thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cổ họng lại tràn ngập vị đắng cay, trái tim như bị ai bóp nghẹn tới vỡ vụn. Tôi buộc mình phải tỉnh táo để nhấc chân lên, rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Tôi vừa xoay người bước đi được hai bước thì giọng Vũ vang lên phía sau:
- Về sớm vậy à?
Tôi không trả lời anh mà cắn chặt môi bước đi tiếp, một mạch ra khỏi cửa, quyết tâm không quay đầu nhìn lại. Cuối cùng thì tôi mới hiểu ra vì sao anh lại dễ dàng đồng ý gặp tôi như vậy, chủ yếu là để tàn sát trái tim tôi. Cuối cùng thì tôi cũng biết cảm giác hận nghiến răng nghiến lợi một người nhưng không thể ngừng yêu người ta được là như thế nào. Bước ra khỏi khách sạn, khí lạnh xộc thẳng tới làm cơ thể tôi run rẩy. Tự nhiên nước mắt từ đâu kéo đến như đê vỡ chảy tràn, trong ngực như bị ai đào một lỗ hổng rất lớn, trống rỗng mà đau đớn. Toàn thân lại giống như bị chém, không có chỗ nào không chảy máu. Đi trong cơn mưa, từng hạt mưa rơi xuống mặt mang cảm giác giá lạnh, giống hệt ánh mắt anh. Cuối cùng tôi đã chẳng thể chịu đựng nổi nữa mà ngồi bệt xuống ven đường. Ước gì hạt mưa kia có thể cuốn trôi đi tất cả những ký ức của tôi và anh. Ước gì cơn gió kia đủ lạnh để đóng băng mọi cảm xúc trong tôi, bao gồm cả trái tim chẳng chịu nghe lời này. Hai từ "con đĩ" từ miệng anh vừa nói ra càng lúc càng vang vọng trong tâm trí tôi, khơi gợi lại một quá khứ tôi đã cố gắng vùi lấp. Nhưng bây giờ có lẽ không được nữa rồi... tôi lại nhớ quá khứ kia rồi... quá khứ của một cô gái trẻ 25 tuổi vì tiền mà bán thân!
Mùa hè năm ấy...
Đồng hồ trên tường điểm 16 giờ 30 phút, tôi vội vàng thu dọn đống tài liệu và những bản thiết kế trên bàn để gọn vào một chỗ. Khi tôi vừa đứng dậy chuẩn bị ra về thì chị Thu trưởng phòng đi tới, khó chịu hỏi:
- Cô định đi đâu?
- Dạ đến giờ tan làm rồi, em đi về ạ.
- Tôi cho phép cô về chưa mà cô đòi về? Hôm nay cô phải ở lại đây tăng ca, sửa hết những bản thiết kế này cho tôi.
Nói xong chị ta ném một đống bản thiết kế xuống trước mặt tôi. Tôi nhìn xuống những bản thiết kế này, đều là do tôi tự thiết kế. Nhưng tôi không hiểu sao rõ ràng thiết kế đã được duyệt và được mọi người trong phòng đánh giá rất cao nhưng tôi vẫn bị chị ta ép sửa đi sửa lại rất nhiều lần. Nhiều lúc tôi còn nghĩ không biết kiếp trước mình đã làm gì đắc tội chị ta nên kiếp này mới bị chị ta đày đoạ cho lên bờ xuống ruộng. Nhưng vì thời buổi kinh tế khó khăn, tìm được một công việc ổn định cũng không phải dễ nên tôi luôn nhẫn nhịn hết sức có thể. Có điều hôm nay tôi không thể nhẫn nhịn được nữa vì tôi đang có một việc quan trọng hơn tất cả. Tôi đáp:
- Chị Thu, hồi trưa em có xin phép chị cho em được nghỉ sớm một buổi hôm nay. Chị cũng nói đợi tan làm rồi về. Sao bây giờ chị lại bắt em tăng ca?
- Đúng là tôi có nói vậy nhưng bây giờ thiết kế của cô còn nhiều sai xót nên bắt buộc cô phải ở lại thôi. Không phải là tôi không muốn cho cô nghỉ sớm nhưng tất cả là tại cô, cô bất tài vô dụng thì phải phấn đấu hơn người ta là đúng rồi.
Tôi không nhận mình xuất sắc hay giỏi hơn người, nhưng ít ra tôi cũng tốt nghiệp trường kiến trúc ngành thiết kế với tấm bằng loại giỏi. Khoan nói đến tấm bằng kia, những bản thiết kế của tôi gần hai năm nay đã đóng góp cho công ty rất nhiều, vậy mà giờ cũng chỉ như hạt cát trên sa mạc bị gió cuốn bay. Ức lắm nhưng vì chị ta là cấp trên tôi vẫn phải nhẫn nhịn để bình tĩnh đáp:
- Những bản thiết kế đó của em đã được duyệt cách đây 1 tháng. Sao bây giờ mới phải sửa lại?
- Tôi bảo cô sửa thì cô sửa lại đi. Hỏi nhiều thế nhỉ?
- Hôm nay em không sửa được. Em đang có việc quan trọng, ngày mai em sẽ sửa theo ý chị.
- Nếu cô đã xem trọng việc khác quan trọng hơn việc công ty thì tốt nhất cô nghỉ việc luôn đi. Công ty chúng tôi chỉ cần những người hết lòng vì công việc chứ không cần cái thứ làm thì ít chơi thì nhiều như cô.
Từ trước đến nay, là một nhân viên ở phòng thiết kế, tôi không cho rằng mình có chỗ nào chưa tròn phận sự cả. Những bản thiết kế mà công ty giao mỗi tháng hay mỗi quý tôi đều hoàn thành, thậm chí không ngừng học hỏi và sáng tạo cho những bản thiết kế mới mẻ hơn. Ngay cả khi bị sửa đi sửa lại một bản thiết kế trên chục lần tôi vẫn vui vẻ sửa lại. Tuy nhiên, dù tôi đã cắn răng nhẫn nhịn suốt gần hai năm qua vẫn bị người khác đổ lên đầu mấy chữ "bất tài vô dụng, làm thì ít chơi thì nhiều". Con giun xéo lắm cũng quằn, tôi uất ức đáp: