- Lý... Hạ... An! Thực ra ngay cả đến bản thân cô bây giờ đến tư cách để nói chuyện với tôi còn không có, thì cô lấy cái tư cách gì để cầu xin tôi?
Từng lời anh nói tựa như những nhát dao khoét sâu vào trong trái tim tôi, khiến trái tim ấy ngập tràn đau đớn. Tôi ngước mắt nhìn anh, nhìn khuôn mặt hoàn mĩ trước mặt mình, ông trời đã cho anh một gia thế hơn người, một vẻ đẹp cũng hơn người, nhưng lại ban cho anh một trái tim sắt đá. Tôi uất ức đáp:
- Phải, tôi không có tư cách gì mà cầu xin anh. Nhưng tôi nghĩ nếu anh đã đồng ý gặp tôi, chắc hẳn anh cũng biết tôi đến đây tìm anh là vì gì. Vậy thì ngay từ đầu sao anh không từ chối tôi đi, hay là anh cũng thực sự muốn gặp tôi?
Dường như bị tôi nói trúng tim đen, anh đột nhiên nổi giận mà đưa tay bóp cằm tôi, sau đó cười lạnh:
- Lý luận và tài suy diễn của cô vẫn khá lắm. Hệt như con mẹ cô vậy!
Tôi xem lời nói của anh như gió thoảng qua tai, đã vứt bỏ hết liêm sỉ đến đây gặp anh rồi thì tôi cũng không muốn tốn thời gian và những chuyện ngoài lề. Lần nữa tôi tiếp tục đi thẳng vào vấn đề:
- Rốt cuộc tôi phải làm gì thì anh mới chịu buông tha cho bà ấy? Anh nói đi, chỉ cần anh giúp, việc gì tôi cũng có thể đáp ứng được.
Ngón tay anh bỗng siết chặt như muốn bóp nát cằm tôi, đau đến mức tôi phải nhăn mặt lại. Sau đó Vũ buông thõng tay, nới rộng khoảng cách với tôi rồi rút một chiếc khăn từ trong túi quần đem ra lau sạch những ngón tay vừa chạm vào cằm tôi. Tôi khẽ cắn chặt môi, một cảm giác vô cùng nhục nhã trào dâng trong tim tôi. Bởi hành động đó của anh là giống như việc anh lau đi một thứ gì đó rất bẩn, gián tiếp nhắc nhở tôi rằng" tôi là thứ bẩn thỉu đó".
Anh cười mỉa mai:
- Cô nghĩ bây giờ tôi còn cần gì từ cô? Hay là cô nghĩ tôi còn thèm muốn cái thân thể của một con đĩ nên định lấy cái thân thể rẻ tiền đó ra để trao đổi với tôi? Nói cho cô biết, thân thể đó tôi không cần vì tôi chơi chán rồi. Cô và mẹ cô thật giống nhau, đúng là mẹ nào con nấy!!!
Hoá ra cái cảm giác yêu đến cực điểm, hận đến cực điểm là đây. Tâm trạng của tôi lần nữa bị rơi xuống đáy vực, mọi hi vọng hoá thành bọt biển. Nếu như anh đã tàn nhẫn như vậy, nếu đã không thể thỏa hiệp được thì tôi cũng không muốn thêm giây phút nào nữa bị anh chà đạp, bị anh xúc phạm. Tôi không nhẫn nhịn nữa mà nói thẳng:
- Phải! Thân thể của tôi là thân thể của một con đĩ, là thân thể rẻ tiền. Nhưng anh cũng đừng quên ngày xưa để có được cái thân thể của một con đĩ, một cái thân thể rẻ tiền này anh cũng từng dùng rất nhiều cách để ép buộc mới có được.
- Cô... ???
- Cô cái gì mà cô, tôi nói đúng quá nên anh không nói lại được à?
- Được... cô được lắm!!!
Giọng nói của anh nhấn mạnh, hàn khí lạnh lẽo toát ra khiến người nghe cảm thấy run rẩy. Những ai quen biết anh sẽ hiểu đây là dấu hiệu bắt đầu tức giận của anh. Khi tôi định xoay người bỏ đi thì bỗng chốc cánh cửa phòng mở ra, một cô gái xinh đẹp từ ngoài bước vào. Tuy là trời đông nhưng bộ trang phục trên người cô ta hoàn toàn trái ngược, chiếc váy hai dây ngắn bó sát, cổ váy khoét sâu để lộ ra bầu ngực vô cùng nóng bỏng. Cô ta đi thẳng về phía Vũ, ôm lấy cổ anh, ánh mắt nóng bỏng, ý tứ ve vãn thể hiện rất rõ ràng trong đó. Giọng nói đầy nũng nịu vang lên:
- Hôm nay trời lạnh quá!
Khoé môi anh khẽ nhếch lên nụ cười, anh trả lời cô gái nhưng ánh mắt lại nhìn về phía tôi:
- Đợi lát tôi sẽ khiến em hết lạnh!
- Mà cô gái này là ai vậy anh?
Vũ vẫn nhìn chằm chằm tôi, mãi sau anh mới trả lời:
- Một người hứng thú muốn đến đây xem vui.