- Chúng ta có thể gặp nhau không?
Bàn tay tôi run run gõ từng chữ trên bàn phím, tôi không nghĩ mình lại run đến nỗi có mấy chữ ngắn ngủi thôi mà tôi đã phải mất rất nhiều thời gian mới có thể soạn xong một câu hoàn chỉnh. Nhìn dòng tin nhắn, tôi khẽ cắn chặt môi, lấy hết can đảm hai mấy năm qua mình từng có để gửi đến một dãy số dù không được lưu tên nhưng tôi đã nhớ như in trong tâm trí. Tin nhắn gửi đi, một cảm giác vừa đau nhói, vừa chua xót, vừa nhục nhã ồ ạt trào dâng trong tim tôi. Tôi đã từng nói " dù đi cùng trời cuối đất, dù ở trên thiên đường hay dưới địa ngục tôi cũng mong mình đừng gặp lại anh". Vậy mà giờ đây, tôi phải hèn mọn nhắn tin cho anh - người đàn ông mà tôi đã từng cố chấp để yêu!
Tin nhắn được gửi đi một lúc rất lâu, dưới phần tin nhắn hiện lên hai chữ "đã xem" nhưng tôi vẫn chưa nhận được phản hồi từ anh. Tôi đã biết trước, những ân oán giữa chúng tôi làm sao có thể nhìn mặt nhau được nữa, nhưng mà tôi vẫn hi vọng vì giữa thế giới mênh mông rộng lớn này, anh chính là hi vọng cuối cùng của tôi. Tôi chờ mãi, cuối cùng phải đặt điện thoại xuống bàn thì đúng lúc này màn hình sáng lên, tin nhắn được gửi đến vỏn vẹn hai chữ:
- Bao giờ?
Tôi vội vàng nhắn tin lại:
- Bao giờ thì anh rảnh?
- Bây giờ!
Tôi ngước mắt nhìn lên đồng hồ đã điểm 9 giờ 45 phút tối. Trời cũng khá muộn, ngoài trời lại đang mưa bay, thế nhưng nếu tôi không đến gặp anh bây giờ thì tôi chẳng biết bao giờ mới có cơ hội nữa. Thế là tôi vội vàng trả lời:
- Bây giờ cũng được. Anh đang ở đâu, tôi đến.
- Phòng 115 - khách sạn Metropole.
Khoác một chiếc áo măng tô dài, tôi phi như bay ra khỏi nhà để bắt taxi. Màn đêm buông xuống, bầu trời âm u, từng hạt mưa rơi xuống như quất vào da thịt tôi, bỏng rát từ ngoài vào trong. Khi chiếc xe dừng lại trước cổng khách sạn, bác tài xế tốt bụng đã đưa cho tôi một chiếc ô trong suốt. Tôi cầm chiếc ô, đi thẳng vào bên trong. Không biết anh có dặn trước hay không mà khi nhìn thấy tôi, chị lễ tân đã chủ động lên tiếng hỏi:
- Cô là Lý Hạ An?
- Dạ vâng, tôi là Lý Hạ An.
- Anh Vũ ở phòng 115, tầng 3, đây là thẻ phòng của cô.
Tôi nhận lấy thẻ phòng từ tay chị lễ tân, nói lời cảm ơn xong tôi bước đi thẳng lên tầng 3. Rõ ràng bản thân đã từng một thời gian quen thuộc với nơi này mà sao giờ phút này tôi lại rất sợ đυ.ng mặt ai đó. Tôi cố bước nhanh nhưng càng bước lại càng cảm thấy nặng nề. Khi tôi dừng lại trước cửa phòng, bàn chân tôi liền khựng lại như có ai đang ôm chặt dưới chân tôi vậy. Trên đường đi tôi đã nghĩ đến đủ tình huống khi gặp lại anh, nghĩ đến đủ cách để mở miệng cầu xin anh, nhưng giờ phút này dường như mọi thứ đã theo làn gió trôi đi tiệt phương trời nao. Hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra hơi dài, tay tôi run run quẹt thẻ phòng. Cánh cửa phòng mở ra, tôi thấy anh đang đứng bên cạnh ô cửa sổ nghe điện thoại. Dưới ánh đèn pha lê trong phòng chiếu xuống, tôi và anh đứng chỉ cách nhau mấy bước chân mà cứ ngỡ như cách cả một thế giới. Khi anh xoay người lại, cổ họng tôi bất giác buột ra một chữ:
- Vũ... !!!
Khi nói ra cái tên quen thuộc ấy, trong lòng tôi chợt nhói đau, khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn. Khác với thái độ của tôi, anh đi thẳng xuống chiếc ghế sofa ngồi, tựa vào thành ghế, bộ dạng thảnh thơi và nhàn nhã:
- Tìm tôi có chuyện gì?
Nhớ đến mục đích ban đầu khi đến đây, tôi cố gắng khôi phục lại vẻ bình tĩnh rồi thẳng thắn đi vào vấn đề:
- Chuyện bà ấy...
Tôi còn chưa nói hết câu thì Vũ đã chặn ngang:
- Nếu đến tìm tôi vì chuyện của bà ấy thì cô về đi. Tôi chẳng giúp được gì đâu.
Anh tỏ thái độ từ chối vô cùng kiên quyết nhưng tôi không muốn từ bỏ hi vọng cuối cùng, kiên nhẫn nói tiếp:
- Tôi biết, bà ấy đã làm nhiều chuyện sai lầm. Nhưng tôi xin anh, hiện giờ bà ấy đang bị bệnh rất nặng, đó cũng là nghiệp của bà ấy gây ra, bà ấy đang phải trả giá. Xin anh hãy để bà ấy được kết thúc cuộc đời mình ở bên ngoài thế giới này được không?
Khi tôi vừa dứt lời thì anh liền đứng dậy, tiến lại gần tôi, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng không thay đổi, nhếch mép cười lạnh lùng:
- Bà ta sống hay chết, chết ở đâu, liên quan gì đến tôi?
- Tôi biết không liên quan đến anh nhưng đây là tôi đang cầu xin anh mà.