- Em chào chị ạ.
- Ừ, lần đầu em đi rót rượu đúng không?
- Dạ vâng. Em chưa có kinh nghiệm làm nghề này ạ.
-Vậy công việc thế nào thì Nga hướng dẫn em nhé. Chị đang bận chút việc, có gì chị phổ biến lại sau.
Cái Nga vui vẻ nói:
- Dạ vâng, chị cho An với em làm một đội nhé.
- Ừ.
- Em cảm ơn chị. Giờ em dẫn An đi thay đồ.
Nói xong cái Nga kéo tôi đi đến phòng thay đồ. Bộ trang phục chúng tôi mặc cũng không quá ngắn cũn như tôi tưởng tượng. Ở phòng thay đồ có treo một tấm bảng, là lịch phân công việc làm trong tuần của nhân viên. Cái Nga nhìn lên tấm bảng rồi cười tươi nói:
- An ơi số mày hên vãi nha. Ngày đầu tiên đi làm nhưng được rót rượu ở phòng bar hạng nhất rồi.
- Phòng bar hạng nhất là sao?
- Là phòng bar hạng Vip nhất của quán. Người vào phòng đó đều là đại gia giàu nứt đố đổ vách thôi. Nói chung phục vụ phòng đó tiền boa nhiều vãi chưởng.
Tôi khẽ nở nụ cười, từ ngày đi làm đến bây giờ mới thấy hôm nay có một ngày may mắn. Sau đó tôi và cái Nga ra quầy rượu, chọn lấy loại rượu đắt nhất của quán rồi đi thẳng về phía phòng bar hạng nhất.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, tôi thấy bên trong là ba người đàn ông khá trẻ, người nào người nấy bên cạnh đều có một cô gái nóng bỏng mặc những chiếc váy siêu ngắn để tôn lên thân hình quyến rũ. Sáng ngày hôm nay ở nhà cái Nga có dạy tôi cách bật lắp chai rượu và cách rót rượu rồi nên khi thấy nó đặt chai rượu xuống bàn tôi cũng vội vàng làm theo nó. Có điều động tác vẫn lóng ngóng và chậm chạp. Một người đàn ông thấy vậy khẽ cười hỏi tôi:
- Em là nhân viên mới của quán à?
Tôi ngước mắt nhìn người đàn ông, tim đập mạnh, miệng lúng túng đáp:
- À dạ vâng ạ.
- Bảo sao anh đến đây nhiều nhưng hôm nay mới gặp em.
- Dạ vâng. Nay là buổi đầu tiên đi làm của em, kinh nghiệm rót rượu vẫn còn non nớt ạ.
- Ừ. Từ từ rồi sẽ quen thôi. Lại đây rót rượu vào ly của anh.
- Vâng.
Tôi cầm chai rượu rót vào ly của anh ta. Sau khi rót rượu xong xuôi thì tôi và cái An đứng gọn vào một góc để chờ những người này uống hết thì rót tiếp. Mấy cô gái ngồi bên cạnh mấy người đàn ông chủ động cầm ly đưa đến tận miệng những người đàn ông. Tôi khẽ thở dài, cuộc sống của những người có tiền thật sướиɠ, dùng tiền để mua vui hưởng thụ, ăn uống còn có người đưa đến tận miệng.
Một người đàn ông lên tiếng bảo:
- Đại ca sao hôm nay đến muộn thế nhỉ?
- Dạo này đại ca đang bận giải quyết mấy chuyện tranh chấp ở khu vực phía Nam thì phải. ( người đàn ông khác trả lời).
- Vụ đó vẫn chưa giải quyết xong à?
- Chưa, nghe nói thằng báo đen nó lại lật mặt.
- Thằng đó mà cũng dám lật mặt với đại ca nhà mình?
- Trước thì có cho nó mười lá gan nó cũng chẳng dám. Nhưng nghe đâu dạo này nó được ông trùm nào đó bên Cam bảo kê.
- Bất kể thằng trùm nào một khi đã chơi đểu thì mình cũng chẳng cần phải chơi đẹp với nó làm gì. Chỉ cần đại ca nói một tiếng thôi, ngày mai thằng chó đó có thể không nhìn thấy ánh mặt trời.
Nghe đến đây, khuôn mặt của tôi thoáng trở nên trắng bệch. Hoá ra những người này đều là dân xã hội đen. Người đàn ông ban đầu hỏi chuyện tôi khẽ cười bảo:
- Anh Long hôm nay nóng quá rồi. Anh nói vậy các em ở đây lại sợ bây giờ. Anh xem, em kia mặt sắp cắt không ra giọt máu rồi.
Nói xong anh ta khẽ nhìn về phía tôi, người đàn ông kia cũng nhìn về phía tôi. Sau đó không nói gì nữa mà cầm ly rượu lên uống một hơi dài. Thấy rượu trong ly anh ta đã gần tới đáy, tôi cố nén lại cảm xúc xuống mà chủ động đi tới cầm chai rượu rót cho đầy ly. Khi tôi vừa đứng thẳng người lên để quay lại vị trí ban nãy thì cánh cửa phòng mở ra, tiếng nhạc từ bên ngoài dội vào. Ba người đàn ông cùng đứng dậy nói:
- Đại ca, anh đến rồi!
Theo phản xạ tôi cũng đưa mắt nhìn về phía cửa. Một người đàn ông mặc bộ vest từ bên ngoài bước vào, theo sau anh ta còn có 2 người mặc bộ đồ đen nữa, dáng vẻ như kiểu vệ sĩ của anh ta. Ở dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu, khuôn mặt người đàn ông kia gần như là hoàn hảo, trên người tỏa ra một loại khí phách không phải ai cũng có, ánh mắt thâm trầm, đôi lông mày sắc bén. Không biết sao nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh ta đã tạo cho tôi cảm giác anh ta giống như bậc đế vương trong cái thế giới này, vì mỗi bước chân anh ta bước khiến cho người khác phải kiêng dè. Anh ta gật đầu:
- Ngồi xuống đi!