Đều biết quan hệ của Mạnh Kình với người nhà không tốt, chỉ cần không chết người, ai cũng sẽ ra tay không chút kiêng dè."Nhưng mà ta kêu người lén lút tra xét, thật sự tra ra chút chuyện," Tạ Minh chậm rãi nói: "Cái sạp hàng bị đánh sập này thường xuyên bán hàng giả, đa số đều nhằm vào người lớn tuổi."
"Bị đánh sập không sai."
Tạ Minh: "Cái thân phận thiên kim Lưu Thượng Thư này thực sự dùng rất tốt, ta chỉ cần mở miệng thôi, nghe nói kẻ bày sạp hàng sáng nay đã bị giam vào trong ngục rồi."
"Xem ra em trai Mạnh Kình cũng không phải kẻ làm xằng làm bậy, sợ rằng đây là hành động cố ý."
Tạ Minh cũng gật đầu: "Mạnh gia có một phần nhẫn nhịn như thế, thực không ngờ tới. Ta cũng không tiện làm quá, kết giao với người, cần phải từ tâm, tuy có ý tạo mối quan hệ tốt, cũng không thể vội vàng quá mức."
Đột nhiên Thẩm Phất nở nụ cười: "Tiêu Tiêu cũng nói lời giống vậy với tôi."
"Nha? Vậy Thầm huynh đáp lại như nào?"
Tiêu Nhiên vẫn không lên tiếng chợt cười lạnh: "Đàn gảy tai trâu."
Tạ Minh: .....
Thẩm Phất như không nghe được ý trào phúng trong lời nói của hắn, nói riêng với Tạ Minh rằng: "Mấy ngày nữa là sinh nhật của tôi."
Tạ Minh bật cười: "Chuyện như này, Thẩm huynh không cần đặc biệt tới một chuyển"
"Tôi mà không nói thì sao cậu biết được, rồi sao kịp chuẩn bị quà cho tôi chứ?" Nụ cười Tạ Minh hơi chút gượng gạo, không nhịn được mà nhìn Tiêu Nhiên, hình như đối phương không có chút cảm xúc nào, đoán rằng có thể Tiêu Nhiên đã trải qua chuyện như vậy rồi, đồi chủ đề: "Lễ Thiên thọ cũng sắp tới rồi."
Lễ Thiên thọ chính là sinh nhật đế vương, khắp chốn vui mừng, quân thần cùng vui.
Thẩm Phất nhàn nhạt "ừ một tiếng.
"Quà mừng thọ đã chuẩn bị chưa?"
Thẩm Phất không đáp, ánh mắt Tiêu Nhiên nhìn anh tràn đầy nghiên ngầm, lập tức biết, Thẩm Phất không đem chuyện này để trong lòng.
Đây là sự thực, kỳ trân dị bảo khắp thiên hạ, nào có cái gì mà Hoàng đế chưa thấy chứ, chút đồ kia vẫn là Thẩm Phất được ban thưởng, nếu muốn ở phương diện này chiến thắng vì bất ngờ, thì không có khả năng lắm.
Tạ Minh rất nhanh đoán được suy nghĩ trong lòng Thẩm Phất, cảm thấy cũng đúng, không làm được gì nổi trội, thì tới lúc đó quà đủ lễ phép là được.
"Tình trạng vết thương của Tạ lão trang chủ như nào rồi?" Thẩm Phật nói: "Trong cung có không ít dược liệu tốt."
Lòng Tạ Minh dãy lên ấm áp, "Công lực bị lùi bước, nhưng thân thể đã không đáng ngại."
Thi thoảng dùng bồ câu đưa tin, có thể thấy tâm tình gia gia không tệ, lần trước mạnh mẽ phản kháng triều đình một phen, xem như trút được hung ác nhiều năm qua ông phải nhẫn nhịn trong lòng.
Ba người trò chuyện với nhau rất vui, Thẩm Phất điềm tĩnh dí dỏm, Tạ Minh ôn hòa nho nhã, Tiêu Nhiên tuy nghiêm túc thận trọng, nhưng cách nhìn nhận vấn đề có thể nói "gãi đúng chỗ ngứa, về tính cách, có thể xưng bù trừ hoàn hảo cho nhau.
Khi đến ánh mặt trời chói chang, khi đi hoàng hôn dần dần nhuộm đỏ.
Không khéo chính là, trên đường Thẩm Phất hồi cung đυ.ng trúng An phi, bà đang bầu bạn bên cạnh Đế vương.
Thẩm Phất thi lễ một cái, hối hận không chọn tốt đường về.
"Trẫm còn tưởng rằng đêm nay người lưu lại phủ Thượng Thư chứ." Tuy giọng nói nghiêm khắc, nhưng trong mắt có mấy phần trêu đùa.
Thẩm Phất thỏa đáng lộ ra một chút xấu hổ khó xử, "Phụ hoàng nói đùa."
Ánh mắt Hoàng đế chuyển tới khuôn mặt phía sau Thẩm Phất, chỉ dừng lại một giây, lập tức dời đi. Hậu cung người đẹp ba ngàn, sắc đẹp nhìn nhiều cũng trở thành bình thường, nhưng người trước mắt này, nói không khoa trương, chứ cung nữ còn đẹp hơn cô ta.
Cũng chỉ bởi vì mang cốt nhục hoàng gia, Hoàng đế mới nhịn không đuổi cô ta đi tránh làm bẩn mắt mình. An phi ngoắc tay với Thẩm Phất, làm đủ bộ dáng mẹ hiền: "Cùng đi chứ?"
Tuy là câu hỏi, nhưng không cho anh lựa chọn. Thẩm Phất yên lặng đi theo sau hai người, lúc anh mới tới hoàng cung, đã từng xúc động trước các loài hoa hiếm lạ trong Ngự Hoa Viên, chưa được mấy tháng, số lần nhìn nhiều, từ lâu đã không thấy rung động giống lúc đó nữa.
Anh còn như vậy, huống chỉ Hoàng đế đã ngắm mấy chục năm rồi.
Rất nhanh, sự chú ý của Hoàng đế lại về trên người Thẩm Phất, "Lưu Thượng Thư tài trí hơn người, không thích hư danh, ngay cả Đại Học Sĩ cũng phải xếp sau hắn, thường xuyên tới học hỏi, đừng chỉ chăm chăm tình cảm trai gái."
Một bên đạp một bên nâng, trong mắt An phi chợt lóe lên ánh sáng, lần trước Đại Học Sĩ kiến nghị xuất binh đánh Ngoại vực, xem ra thật sự đánh mất Thánh tâm, người phe Thái tử bị thất sủng, bà vui mừng khôn tả.
"Nhi thần đã rõ."
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Phất chú ý tới đẳng trước có một người, đang vẽ tranh trong đình.
"Đây là họa sĩ mới vào cung."