Đề Hoàng đế tự giới thiệu, có thể thấy được rất tài năng.Họa sĩ nhìn thấy đoàn người đi về phía này, hành lễ đúng mực.
An phi khẽ nói cho Thẩm Phất: "Người này tên Cổ Hãn Vũ, được xưng Hoa Thánh."
Thẩm Phất tới gần nhìn ông ta vẽ, trông vô cùng sống động, con bươm bướm trong tranh tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi.
Anh chuyên vẽ tranh màu, đủ để nhìn ra được người họa sĩ này có tài năng thực sự, tuyệt không phải danh xưng hão huyền.
Thẩm Phất lộ vẻ mặt hứng thú, "Phụ hoàng, nhi thần có thể lưu lại để người họa sĩ này vẽ một bức hay không?"
Hoàng đế cười mắng vài câu, ánh mắt lại rất dịu dàng, những năm này Thái tử và Tam Hoàng tử tranh đấu như nào, ông đều xem rõ, đây là chuyện thường xảy ra trong gia đình hoàng tộc, năng lực của Thái tử và Tam hoàng từ không phân được thắng thua, ông cũng chẳng ra tay ngăn cản, nhưng rốt cuộc thì đáy lòng vẫn có chút không thích.
Mắt ông còn chưa có mờ chân còn chưa run, con trai của mình đã nhớ thương vị trí kia rồi, nhỡ đâu về sau làm ra hành động vượt quy định, thì phải xử lý sao mới tốt?
Một bên là tình cảm cha con, một bên là tranh đấu ngôi vua, Thẩm Phất vừa khéo xuất hiện trong thời điểm mấu chốt này, Hoàng đế cảm thấy có lỗi với anh, hơn nữa anh không biểu lộ ra ý định tranh đoạt vị trí kia, khiến Hoàng đế vô cùng vừa lòng. Mượn hoàn cảnh hiện tại mà nói, nếu như có thể hầu bên cạnh Đế Vương, Thái tử và Tam Hoàng tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, mà Thẩm Phất lại dễ dàng bị một gã họa sĩ hấp dẫn.
An phi đứng bên cảm thấy đời trước Thẩm Phất phải là con hồ ly tinh, cực kỳ xảo quyệt, vừa nhìn liền biết chỉ tạo dáng vẻ thôi, ấy vậy mà Hoàng đế lại ăn một bộ này.
Mắt thấy Hoàng đế cùng An phi đi xa, Thẩm Phật hứng thú nhìn chằm chằm tranh vẽ trên bàn đá, buông tiếng thở dài một câu "đáng tiếc".
Một khi tâm trí đang chìm đắm trong vẽ tranh bị cắt ngang, rất khó có thể tìm về tâm cảnh trước đó. Hiển nhiên họa sĩ cũng có suy nghĩ này, chuẩn bị trực tiếp vò bức tranh thành cục rồi vứt.
"Chờ đã." Thẩm Phất ngăn ông lại, cầm lấy bút lông trên bàn vẽ thêm vài nét, hai phong cách khác nhau bừng bừng hiện ra trên tờ giấy, bức tranh đã bị phá hủy hoàn toàn, nhưng họa sĩ lại đánh giá cao Thẩm Phất: "Không nghĩ tới Điện hạ lại hiểu rõ phong cách vẽ tranh sơn mài này."
Thẩm Phất: "Có chút hiểu biết, không biết có thể được ngài cầm bút, giúp Bản vương vẽ một bức tranh?"
Họa sĩ không dám từ chối.
Lập tức Thẩm Phất xúc động, kéo Tiêu Nhiên tới bên cạnh, đâu đâu cũng có cung nữ thái giám, Tiêu Nhiên dùng ánh mắt cảnh cáo anh một hồi, nhưng Thẩm Phất vẫn một bộ ôn hòa, "Cũng vẽ nàng ấy lên, còn thứ này coi như hài nhi chưa ra đời của bản vương, không cần quá đẹp, nhưng nhất định phải toát lên không khí vui mừng"
Họa sĩ chấm mực, lần đầu tiên lộ vẻ mặt bối rối, Cửu hoàng tử tuấn tú lịch sự, nhưng nữ nhân này xấu quá, hơn nữa ánh mắt lạnh lẽo, dường như thân thể tản ra sát khí vô tận.
Thẩm Phất còn giả bộ, dán sát Tiêu Nhiên, tạo bầu không khí người một nhà.
Họa sĩ cắn răng, lần đầu tiên vẽ tranh dựa trên trí tưởng tượng, Cửu hoàng tử nhìn qua ôn hòa lễ phép, nhưng muốn dựa theo tình cảnh chân thật mà mình nhìn thấy để vẽ tranh, thì đến cả Phật cũng phải giận ba phần.
Ông có khả năng vẽ khiến người đời ca tụng, hạ bút như bay, rất nhanh hình ảnh Thẩm Phất xuất hiện trên trang giấy, nhưng tới phiên một người khác, lại vô cùng khó nhằn.
Một cô gái mắt như đao, không quyền rũ chút nào. Thân thể thì cường tráng, nửa phân liễu yếu đào tơ cũng không có.
Điều khiển người ta tặc lưỡi nhất chính là —— dưới cái bụng bằng phẳng không có gì kì lạ!
Cửu hoàng tử cẩn thận nâng đỡ cô gái xấu xí, tựa như nâng một người phụ nữ mang thai mười tháng sắp sinh nở.
Họa sĩ lắc đầu, chỉ đành hoàn toàn phát huy trí tưởng tượng, vẽ bụng cô gái trong tranh hơi nhô lên chút, khóe miệng lạnh lẽo cứng rắn cũng được dồn hết tâm trí bẻ cong chút.
Cung kính giơ lên cho Thẩm Phất xem, đầu tiên người sau hơi run run, không biết tại sao lại bật cười, ngược lại cô gái xấu xí bên cạnh anh, sắc mặt càng thêm u ám.
"Được! Xứng danh Họa thánh!" Kiên nhẫn chờ cho mực khô, sai người dùng hộp đựng tranh xếp gọn lại.
Thẩm Phất vở bở, cầm chặt hộp đựng tranh đi về phía cung điện, bước chân rất nhanh. Tiêu Nhiên không thể để lộ công phu thực sự của mình, ở đằng sau anh trầm giọng nói: "Cho ta." Đuôi lông mày Thẩm Phất nhướn lên: "Tôi dựa vào bản lĩnh mà có được."
Ánh mắt Tiêu Nhiên lấp lóe, trực tiếp vươn tay. Bỗng nhiên Thẩm Phất dừng chân lại, Tiêu Nhiên suýt chút nữa đυ.ng trúng, không biết có phải do hoa trong Ngự Hoa Viên quấy phá hay không, ở trên người Thẩm Phất, ấy vậy còn ngửi được hương thơm thoang thoảng. Thẩm Phất: "Coi như đây là quà sinh nhật của cậu cho tôi đi, nói đi nói lại cũng là cậu vớ món hời." Hình như Tiêu Nhiên cũng đoán được rằng sẽ không cướp được, lắc đầu dứt khoát đi thẳng về phía trước. Thẩm Phất vớ bờ còn ra vẻ, vừa vào trong điện, không thể chờ được nữa mà lấy ra giấy cùng bút.
"Tiêu Tiêu, giúp tôi mài mực."
Tiêu Nhiên: "Kiếm của ta lâu rồi không dùng tới, cũng cần huynh giúp mài một chút"
Thẩm Phất còn chưa muốn bị đâm lỗ chỗ, đành phải tự thân vận động, trên tranh vẽ thêm một nhóc hòa thượng tròn vo, rồi ghi tên "Ảnh gia đình.
"Giờ mới đầy đủ."
[Hệ thống: đúng đấy, người một nhà phải đầy đủ như thế.]
Thẩm Phất là một kẻ có mới nới cũ, nhưng đối với bức tranh này lại yêu thích không rời tay, còn sai người ban thưởng cho họa sĩ.
Tiêu Nhiên ngồi một bên, không thèm nhìn anh nữa. Thẩm Phất: "Tiêu Tiêu, đã một canh giờ (2h) cậu không nhìn tôi rồi"
"Nhắm mắt làm ngơ."
Thẩm Phật cười nói: "Xem ra cậu thật sự yêu tôi." Lý trí nhắc nhờ Tiêu Nhiên không cần phải hỏi vì sao, nhưng thân thể rất trung thực, bật thốt hỏi: "Vì sao?" "Rõ ràng sợ không nhịn được sẽ đánh chết tôi, nói hàm súc như thế, không phải thầm mến thì là gì?" Còn tiếp tục như vậy nữa, trừ khi chém đứt tay mình, bằng không chuyện rút kiếm ra cũng chỉ sớm hay muộn. "Điện hạ." Bên ngoài truyền tới âm thanh thái giám rất nhỏ.
Mầm tai họa của An phi, phải công công đến chỗ Thẩm Phất, gián tiếp khiến Thẩm Phất làm chuyện gì cũng phải bó chân bó tay, nhưng sau lại cho anh một thân tín nữa, xác thực tên thái giám này rất có năng lực. "Chuyện gì?"
Thái giám hơi do dự.