Khách Phục Cấp Sử Thi

Chương 64

Thẩm Phất ngắm nghía chén sứ, cười không nói. Một lúc lâu sau, gọi tới thân tín mà An phi cho anh: "Đi kho của ta lấy áo giáp bạc trắng, Thấp Bà phiến..." Liên tiếp đọc tên mấy chục loại bảo vật.Lúc anh hồi cung Hoàng thượng thưởng cho rất nhiều thử, một phần Thẩm Phất mang đi lôi kéo lòng người, số còn dư vẫn được để trong kho riêng của mình. Cung nhân vội vàng đi chuẩn bị, Thẩm Phất nghiêng mặt sang bên hỏi Tiêu Nhiên: "Tôi muốn đi ra ngoài một chuyển, có đi cùng không?"

Bây giờ là giữa trưa, thời điểm mặt trời chói chang nhất, Tiêu Nhiên hoài nghi nhìn Thẩm Phất, "Anh lại muốn tại hoạ ai?"

Thẩm Phất suýt chút nữa phun ngụm trà ra ngoài. Tiêu Nhiên thấy anh phản ứng như vậy, càng thêm khẳng định suy đoán, Thẩm Phất xứng đúng với câu "quen sống trong nhung lụa", có thể khiến anh dưới điều kiện này đi ra ngoài khẳng định không phải làm chuyện tốt.

"Thượng Thư phủ." Sau khi tặng Tiêu Nhiên một cái quạt giấy, Thẩm Phất lại mua cái khác, lúc này đang nhẹ nhàng lay động cán quạt, một bộ công tử phơi phới.

Tiêu Nhiên: "Mang nhiều đồ như vậy theo... Chẳng lẽ anh muốn cầu hôn?" Thẩm Phất không nói đúng cũng chẳng nói sai: "Chuyện hôn nhân đại sự, đương nhiên phải đợi phụ hoàng ban hôn rồi, nhưng Lưu tiểu thư có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, bản vương khó tránh mà mong muốn thân cận, trước đi gặp cha vợ tương lai chút, miễn cho kẻ khác nhanh chân nẫng tay trên."

Trơ mắt nhìn anh ăn nói linh tinh, Tiêu Nhiên cau mày: "E rằng Tạ Minh sẽ không chịu nổi "tình cảm thắm thiết" của anh."

Như đã sớm đoán trước hắn sẽ nói như vậy, Thẩm Phất đáp: "Không phải lúc cậu ta biết cậu buộc phải mang thai mười tháng đã vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ một đoạn thời gian sao, chẳng lẽ cậu không muốn nhìn vẻ mặt cậu ta lúc trông thấy đống sính lễ này?"

Vừa nghĩ như vậy, Tiêu Nhiên lại bị lay động.

Suy nghĩ vừa trỗi dậy lập tức bị hắn đè xuống, làm như thế chẳng phải đồng nghĩa thông đồng làm bậy với Thẩm Phất?

"Bỏ đá xuống giếng, không phải hành động quân tử." Hắn lạnh nhạt nói. Thẩm Phất gật đầu: "Vậy cậu đi không?" "Có."

Xế trưa nóng bức, Thẩm Phất mang theo bảo vật, thoải mái mà đi, căn bản chẳng sợ bị lộ tin tức. Tiêu Nhiên thấp giọng nói: "Huênh hoang như thế, sẽ dẫn tới kiêng kỵ."

An phi có ý muốn gả thiên kim Lưu Thượng Thư cho Cửu hoàng tử, đây không còn là bí mật trong cung nữa, nhưng nghĩ là một chuyện, có thể thành công kết thân hay không lại là chuyện khác.

Giống như Thái tử cùng Quận chúa Trường Nhạc, dù sao thì cuộc đời này không thiếu chuyện ngoài ý muốn.

Thẩm Phất hỏi ngược lại: "Lẽ nào tôi không huênh hoang, thì sẽ không khiến bọn họ kiêng kỵ?" Tiêu Nhiên lắc đầu không đáp.

"Huống chi trời nắng nóng như vậy tôi không ngại cực khổ đi một chuyển phủ Thượng Thư, bọn họ lại có thể yên tâm ngủ trưa, chẳng phải tôi rất uất ức sao?" Tiêu Nhiên phát hiện bản thân đánh giá thấp trình độ da mặt dày của anh.

Lưu Thượng Thư không có thói quen ngủ trưa, mỗi ngày vào lúc này sẽ ở Phật đường, tại lúc nóng nực nhất, càng có thể mài giũa ý chí con người.

Hiện tại đang đứng trước cửa nghênh đón, mặc một bộ quần áo màu tro giản dị, khí chất văn nhân ngược lại càng vượt trội.

" Mạo muội tới thăm, quấy rầy Lưu Thượng Thư rồi."

Lưu Thượng Thư nói câu "Không dám", mời người vào. Cùng vào còn có mười mấy cái hòm gỗ.

Thẩm Phất vỗ tay một cái, liền có người mở nắp hòm ra, bên trong đủ loại kỳ trân dị bảo, dưới ánh mặt trời chói lóa mười phần.

Trên mặt Lưu Thượng Thư xuất hiện một chút đông cứng, ông không biết thân phận thật sự của Tạ Minh, bởi vì không thể không báo đáp ân tình, mới đồng ý khiến người của An phi vào trong phủ, nếu thật sự kết thân, nhất định vô cùng tai họa.

Bên kia Tạ Minh nghe được tin Thẩm Phất tới cửa, lập tức đi ra, nhưng khi nhìn tới những cái hòm gỗ này, con người đột nhiên phóng to.

Trong lòng Thẩm Phất dùng một cụm từ dễ nghe để hình dung vẻ mặt lúc này của hắn —— hoa dung thất sắc.

Lưu Thượng Thư lấy lại tinh thần, trịnh trọng nói: "Điện hạ, hành động này e rằng không ổn."

Tạ Minh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lưu Thượng Thư không gật đầu, Thánh thượng chưa ban xuống ý chỉ thành hôn, thì còn có đường lui.

Thẩm Phất lấy một cái hộp nhỏ từ trong rương ra, được chế bởi gỗ tử đàn hảo hạng, trong đó không để trân châu mà là ba quyển sách rách nát, nhưng Lưu Thượng Thư vừa thấy lập tức mắt sáng rọi như đèn pha, đây đều là sách bản đơn lẻ đã thất truyền từ lâu. Thẩm Phất đúng lúc chêm vào: "Bản vương tới đây không có ý gì khác, những lễ vật này chỉ là tỏ tấm lòng thành, kính xin Thượng Thư đừng từ chối."

Lưu Thượng Thư bình tĩnh lại, Thánh tâm khó dò, chính phi tương lai của Cửu hoàng tử nhất định phải do Thánh thượng ban hôn, hoa rơi nhà nào cũng chưa biết được. Mà những lễ vật này rất đắt tiền, lại không quá quý hiếm, nếu quả thật coi là sính lễ, còn thiếu sót rất nhiều, mấu chốt là ba quyển sách, thực sự khiến lòng ông ngứa ngáy: "Đa tạ lễ lớn của Điện hạ." Khóe miệng Thẩm Phất nhoẻn cười, chỉ cần Lưu Thượng Thư chịu nhận quà của anh, thì mục đích chuyến đi này đã đạt được.

Vài phương diện khác Lưu Thượng Thư vô cùng cứng nhắc, chưa bao giờ thu quà cáp của người khác, nhưng lại đồng ý nhận quà mà anh mang đến, đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.

Hoàn toàn có thể dùng biểu hiện này đi nói cho Mạnh Kình, chứng minh Lưu Thượng Thư đã đứng về phe của anh.

Tạ Minh đi tới, không dấu vết nắm tay Thẩm Phất, cắn răng nghiến lợi nói: "Điện hạ cần trọng" Thẩm Phất chỉ đáp lại hắn một nụ cười chói lóa.

Lưu Thượng Thư có được sách bản duy nhất, hận không thể lập tức lật xem, không do dự chút nào ném Tạ Minh ra ngoài: "Hiếm khi Điện hạ tới đây, không bằng để tiểu nữ dẫn Điện hạ đi dạo chung quanh?" Thẩm Phất khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lưu Thượng Thư vừa rời đi, Tạ Minh lập tức kéo Thẩm Phất sang một bên, "Điên rồi hả, ấy vậy mà Tiêu huynh cũng để huynh tùy tiện càn quấy?".

Thẩm Phất liếc mắt nhìn Tiêu Nhiên đang im lặng đứng đằng sau xem kịch vui, cho Tạ Minh một ánh mắt "cậu hiểu mà, chân thật an ủi một câu: "Hoàng tử muốn thành hôn cùng ai còn phải xem ý của Thánh thượng"

Tạ Minh miễn cưỡng thả tâm xuống. Ba người yên lặng đi tới sân sau, Thẩm Phất thu lại nét vui đùa trên mặt: "Có tạo dựng mối quan hệ được với người Mạnh phủ không?"

Tạ Minh gật đầu: "Em trai Mạnh Kình xác thực là chúa gây họa, hôm trước đập phá sạp hàng người ta, bị đánh đuổi khắp phố, vẫn là ta giúp hắn thanh toán tiền, đối phương mới dẹp chuyện đặng yên thân." Thẩm Phất phe phẩy quạt: "Đường đường là em trai đại tướng quân, bị người đuổi khắp hang cùng ngõ hẻm, thực sự rất thú vị.