Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng trên mặt ôn hòa: "Xảy ra chuyện gì?" Thái giám chỉ dám xin tha, công công giải thích: "Tên nhóc này lúc làm việc lại đánh rơi đồ vật của con gái." Thẩm Phất nhặt cái yếm dưới đất lên: "Là thứ này?" Cung nữ đứng một bên nhao nhao đỏ bừng cả mặt. Công công: "Việc đã tới nước này, nói rõ ra đứa nào tằng tịu với ngươi, còn có thể tranh thủ bớt chút nỗi khổ da thịt."Thân thể thái giám run cầm cập, "Nô, nô tài..."
Ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Nhiên bên cạnh Thẩm Phật.
Cái gì mà vô thanh thẳng hữu thanh!
Trong lòng các cung nhân dồn dập hoảng sợ. Thời đại này thân phận nữ tử thấp hèn, vô cùng coi trọng danh tiết, dù có làm thật hay không, nếu bị truyền ra ngoài sẽ thành tai họa ngập đầu, đàn ông bình thường chắc chắn sẽ hoài nghi cái thai trong bụng có phải cốt nhục của mình không, nếu như truyền tới tại Hoàng đế chắc chắn Tiêu Nhiên không có kết quả tốt.
Cái tay khô gầy của công công nhìn như đang chỉ trích thái giám, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ độc ác, ông ta hiểu rõ các loại tranh đấu trong thâm cung, nói không chừng một giây sau Cửu hoàng tử sẽ nổi giận mà ban chết cho nha hoàn cùng thái giám.
Thẩm Phất không những không giận mà còn cười, nụ cười như gió xuân ấm áp, cái yếm đỏ thẫm tạo sự tương phản mãnh liệt với màu sắc ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh, "Còn chưa bằng một nửa tâm can của ta."
Lần này một đám cung nữ đỏ mặt, đầu sắp dúi xuống đất rồi, tầm mắt mọi người lặng lẽ nhìn ngực Tiêu Nhiên, xác thực rất lớn, cái yếm này quá nhỏ, căn bản không có khả năng che hết ngực đối phương.
Bị nhiều người ngay trước mắt nhìn ngực mình như thế, Tiêu Nhiên chỉ muốn vo tròn Thẩm Phất lại đánh bay, để xem anh ta còn dám không giữ mồm giữ miệng hay không.
Thẩm Phất: "Hãm hại trắc phi tương lai của bản vương, tội không thể xá."
Mọi người cả kinh, ngay cả công công đều phải tặc lưỡi, không nghĩ tới Điện hạ thật sự đặt tâm vào một cô gái xấu xí nhường này, cũng không biết Lưu tiểu thư nghĩ như thế nào.
Thẩm Phất từ trên cao nhìn xuống tên thái giám, không khó đoán được nó là bị ai sai khiến, quả nhiên cực kỳ trung thành, vì chủ nhân không cần mạng. "Tâm tư ác độc, tội đáng chém, gϊếŧ một mình người không đủ để áp đi sự tức giận trong lòng bản vương." Thái giám trợn tròn mắt lên, năm xưa nó nhận được ân lớn của Hoàng hậu, mặc dù lần này thấy chết không sờn, nhưng không nghĩ tới một người ôn hòa như Cửu hoàng tử có thể lạnh lùng ác liệt như thế: "Điện hạ, người nhà nô tài vô tội, mong Điện hạ tha thứ cho bọn họ."
Thẩm Phất không để ý tới kẻ đang xin tha, trái lại nhìn sang công công đột nhiên im lặng: "Công công làm việc Bản vương luôn yên tâm, chuyện này cũng giao cho công công lo liệu."
"Đương nhiên lão nô sẽ cố gắng hết sức mình."
Thái giám nắm lấy áo của công công: "Ngài không thể đối xử với ta như vậy, đã..."
Lời còn chưa dứt, bị đá bay thật xa, giọng công công quát the thé: "Còn không kéo người xuống đánh chết!"
Thẩm Phất nhìn lướt vẻ mặt từng người, có do dự, có sợ hãi, cũng có kẻ cười trên nỗi đau khổ người khác... Trong số này không biết có bao kẻ là nội gián của Hoàng hậu, nhưng mà sau hôm nay, sợ rằng không ai dám lớn mật thay bà ta bán mạng nữa, thái độ vừa nãy của vị công công khiến trái tim không ít kẻ lạnh lẽo.
Thẩm Phất nắm tay Tiêu Nhiên đi vào điện, nghiễm nhiên làm ra dáng vẻ bị mê hoặc tới thần hồn điên đảo
Anh vừa đi vào, sắc mặt công công lạnh lùng: "Đều tụ tập ở đây làm gì, không nhanh đi làm việc!"
Lúc này mọi người mới hậm hực tản ra. Tiêu Nhiên: "Thân là hoàng tử, phải chú ý hình tượng thật tốt."
Thẩm Phất ngẩn ra, mới phát hiện trên tay còn cầm cái yếm, cười nói: "Tiêu Tiêu ghen sao, hay không thỏa mãn với vị trí Trắc phi?"
Tiêu Nhiên lạnh lùng đáp: "Chiêu đó của huynh tung ra đúng đẹp."
"Gõ tiếng chuông cảnh tỉnh thôi, trong thời gian ngắn gã công công sẽ không sinh ra tâm tư lung tung gì," ngừng một chút, Thẩm Phật nói: "Người nhà tên thái giám, nếu tiện thì bảo người trong giáo cậu cứu đi đi, tốt nhất có thể dàn xếp tại nơi cách xa Hoàng Đô."
"Lòng dạ đàn bà"
Thẩm Phất không cãi lại: "Mang thai chưa đầy ba tháng, Hoàng hậu đã không nhịn nổi rồi....."
Lời còn chưa dứt, liền thấy Tiêu Nhiên cười nhạt nhìn anh, khiến trái tim Thẩm Phất bị ghì xuống, đành kéo đề tài rời xa chuyện mang thai này: "Tam hoàng tử không có hành động gì, ngược lại khiến tôi lo lắng." Lại đổi giọng, "Sắp tới trong cung có hai việc lớn, thứ nhất đó là gần tới ngày mừng thọ của Hoàng đế, thứ hai là hội săn bắn mùa thu tổ chức một năm một lần." Hội săn bắn mùa thu mà không có ám sát thì không được gọi là hội săn bắn mùa thu, hằng năm đều sẽ xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ.
Thẩm Phất lẩm bẩm một mình: "Biết rõ có nguy hiểm, tại sao truyền thống này vẫn được kéo dài chứ." "Quy củ trong cung sao có thể nói đổi liền đổi được." Dưới cái nhìn của Tiêu Nhiên, hội săn bắn mùa thu trong cung cũng chỉ dùng để hoạt động thân thể chút mà thôi.
Thẩm Phất củi đầu cười nói: "Nhắc mới nhớ, sắp tới sinh nhật tôi rồi."
Tiêu Nhiên nhìn sang, hiếm khi Thẩm Phất không nhìn hắn, mà nhìn gợn nước lay động trong chén: "Sinh nhật thật sự."
Mà không phải của Cửu hoàng tử. Tiêu Nhiên bật cười: "Đây là đòi quà?"