Khách Phục Cấp Sử Thi

Chương 62

"Ta còn lo rằng ngươi sẽ bị hù dọa chứ."Thẩm Phất: "Nhảy nhót trò hề thôi."

Trong mắt An phi lóe lên một vệt sảng khoái, "Nói rất hay, cứ để nó đắc ý một lần."

Năm đó hài nhi của bà chết, chính do một tay hoàng hậu gây ra, có thể nói An phi hận Hoàng hậu thấu xương, tâm tư muốn trả thù này đồng thời lan tới trên người Thái tử.

"Cái nhìn của Lưu Thượng Thư với ngươi không tệ, đây là chuyện tốt, việc hôn nhân với Lưu phủ phải nhanh chóng tiến hành."

Thái tử không kiêng nể gì cả, cũng là vì thế lực Thẩm Phất mỏng yếu, sau khi kết thân với Lưu phủ, kể cả Lưu Thượng Thư không chủ động giúp đỡ, nhưng người ngoài muốn động tới anh cũng phải cân nhắc một chút.

Thẩm Phất: "Nhưng thiên kim của Lưu phủ..." Lời còn chưa dứt, hai người đều rõ trong lòng. Thiên kim là đàn ông, lại còn có quan hệ với thế lực giang hồ. An phi trông nhỏ nhắn, nhưng tính tình rất bá đạo: "Kẻ làm việc lớn không chú trọng chuyện vặt vãnh"

Thẩm Phất: "Người có thể cho cậu ta một thân phận, vậy cũng có thể cho....." An phi ngắt lời anh: "Ngươi muốn ta cho đứa "nha hoàn" kia một thân phận danh giá sao?" Thẩm Phất gật đầu, ví dụ như Thiên kim đại tiểu thư nhà ai lưu lạc bên ngoài, tùy tiện bịa một cái là được.

"Không được." An phi quả quyết từ chối.

"Vì sao?" Chuyện này đối với bà quá dễ, như húp cháo vậy.

"Quá xấu."

Tiêu Nhiên là một người đẹp trai hiếm có, đường nét khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, môi mỏng kéo căng, những đặc điểm này đặt trên một người đàn ông được gọi là khí phách, nhưng hiện tại hắn ta lại đóng giả làm nữ, chỉ khiến người một lời khó nói hết.

"Nghe Bổn cung khuyên một câu ——"

Sau khi hai người lật bài, An phi rất hiếm khi tự xưng Bồn 1 cung trước mặt anh, giây phút này lông mày khẽ nhíu, nghiêm túc nói: "Kẻ xấu xí hay quấy phá."

Cùng là giả gái, mặt mày Tạ Minh ôn hòa, dáng vẻ đến là đoan trang, tuy An phi thường vì diễn trò mà hay gọi hắn vào cung, nhưng lâu dần cảm thấy đứa nhỏ này thận trọng từ lời nói tới hành động, rất hợp ý, còn Tiêu Nhiên, mới đầu hắn đi theo bên người Tạ Minh cùng vào cung thỉnh an, lần đầu tiên nhìn, sẽ rất khó để người ta muốn nhìn lần thứ hai.

Từ chỗ An phi rời đi, sau khi trở về Thẩm Phất nhìn chằm chằm ngũ quan cường tráng của Tiêu Nhiên mà thổn thức không ngừng: "Dung mạo trong chốn võ lâm có thể đoạt một trong ba vị trí đứng đầu, lại bị người khác ghét bỏ như vậy, đúng là thể sự vô thường."

Tiêu Nhiên không biết tại sao anh lại đi cảm thán như thế, dứt khoát bỏ đi tu luyện công pháp.

Vốn trên mặt Thẩm Phất mang theo ý cười nho nhỏ, đột nhiên ánh mắt biến lạnh, liếc ra ngoài cửa, "Làm hoàng tử nhân hậu lâu quá rồi, người người đều nghĩ rằng tôi dễ ức hϊếp"

Nghe góc tường còn nghe đến quang minh chính đại như thế.

Kẻ ngoài cửa không nghe lỏm được gì hết, muốn lại gần hơn chút nữa, lập tức nghe thấy tiếng họ trầm thấp, hoảng hốt thưa: "Điện hạ, lão nó đưa canh sâm tới."

Nghe thấy tiếng động, Tiêu Nhiên dừng luyện công, đứng dậy đi theo sau Thẩm Phất.

Kẻ tiến vào trên đầu đã có mấy sợi tóc bạc, nhưng tinh thần rất tốt, da trắng quá đáng, khiến người ta nhìn không thoải mái.

Gã công công này trước đây từng hầu hạ Thái hoàng thái hậu, sau Thái hoàng thái hậu chết bệnh, được đưa cho An phi.

Bề ngoài ông ta là người của An phi, nhưng thực ra vẫn luôn làm việc cho Hoàng hậu, tuy An phi sớm biết đây là tay trong mà Hoàng hậu an bài, cũng không dám liều lĩnh động ông ta, dù sao trước đây kẻ này rất được mặt mũi trước Thái hoàng thái hậu, Hoàng thượng vẫn luôn nhớ sự chăm sóc Thái hoàng thái hậu dành cho năm đó, thế nên đối xử với những kẻ hầu hạ bên người bà đều khá tốt.

An phi nhẫn nhịn nhiều năm, thật vất vả lấy cớ muốn chăm sóc cho Cửu hoàng tử mà đá người ra ngoài.

"Tôn thái y tự phối ra dược liệu thêm vào, rất có lợi cho thai nhi."

Thẩm Phật cười nhạt: "Công công có tâm rồi" Kẻ tới không thấy tận mắt Hoàng tử cho nha hoàn kia ăn canh, hơi nhíu mày.

Thẩm Phất ngẩng đầu: "Công công còn có việc?" Kẻ sau tức giận hành lễ lui ra.

Thẩm Phật cầm bát trên bàn lên, mũi giật giật, "Không có thành phần dư thừa gì."

Gã công công này là kẻ tinh ranh, đương nhiên sẽ không tự tay dâng bát thuốc có vấn đề.

Múc một muỗng thổi nguội, đưa tới bên môi Tiêu Nhiên, người sau giương mắt, lạnh lùng khiến người sợ run, Thẩm Phật làm bộ không thấy, vô cùng bình tĩnh tự nhiên.

Ánh mắt Tiêu Nhiên phức tạp mà nhìn Thẩm Phất, đây là người dũng cảm nhất mà hắn gặp, đáng tiếc phần khí phách này lại dùng tại phương diện không biết khiến kẻ khác nên cười hay khóc.

Vươn tay thời gian dài, Thẩm Phất cũng không thấy lúng túng, tự uống hết bát canh sâm.

"Gần đây trong đồ ăn không ngửi được mùi hồng hoa, e rằng rất nhanh sẽ có thủ đoạn mới."

Ăn một bát canh thuốc không trộn thuốc phá thai, lại thấy mùi vị quái lạ vậy ta.

Mặt Tiêu Nhiên vẫn không chút cảm xúc nào, bộ dáng hoàn toàn chẳng để trong lòng.

Thẩm Phất cười: "Tôi lén kêu người truyền tin cho Tại Minh, để cậu ta kết một thiện duyên với người trong Mạnh phủ."

Cuối cùng Tiêu Nhiên cũng có phản ứng: "Mạnh Kình còn hai em trai, đều nổi danh công tử bột, Mạnh Kinh không thích lắm, một đứa em trai đùa giỡn con gái nhà lành bị quan phủ áp đi, sau khi biết tin Mạnh Kinh không những không xin giúp, còn tự tay đánh 20 gậy, có người nói mẹ của anh ta đau lòng đứa con nhỏ, bởi vì nóng giận suýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với anh ta."

Thẩm Phất nghe vậy, im lặng một lúc rồi nói: "Sáng nay tôi còn thấy kinh ngạc bởi vì tin tức nhanh nhạy của An phi, bây giờ nhìn lại e rằng tại phương diện này không người nào có thể sánh với Thiên Âm giáo cậu." Nghiêm khắc mà nói, Thiên Âm giáo từ Tây vực, cũng không thuộc các thế lực Võ lâm Trung Nguyên, nhưng Thiên Âm giáo nổi danh là Ma giáo, có thể tại vài năm đứng vững gót chân dưới mí mắt nhiều thế lực như vậy, quả thật có sự siêu phàm của nó.

"Mắt thấy không hẳn là thật, huống chi là nghe được." Trên khuôn mặt tuổi trẻ của Thẩm Phất có cái nhìn không phù hợp tuổi tác: "Có lẽ đây là hành động cố ý của Mạnh gia."

Một nhà độc đại, công cao chức trọng đều là điểm chết trong lòng để vương, Mạnh gia lại có hết, nếu còn không ngu xuẩn nữa thì đúng là muốn phản chăng. Vẻ mặt Tiêu Nhiên hơi động, bỗng nhiên có mấy phần nghiền ngẫm mà hỏi: "Muốn nghe chút tin tức khác không" "Liên quan tới ai?"

"Anh"

Thẩm Phất nhíu mày, "Nói chút xem."

"Dân gian truyền tai nhau rằng Cửu hoàng tử tư thông với nha hoàn thϊếp thân của tiểu thư Lưu phủ, không thích người xinh đẹp chỉ sủng ái phụ nữ xấu xí."

Ánh mắt Thẩm Phất lập lòe: "Cái gì mà tư thông, rõ ràng là châu thai ám kết."

Vừa dứt lời, một một sức mạnh kinh khủng ập vào mặt, Thẩm Phất còn đang đi vào cõi thần tiên, thẳng tắp bị hất ra cửa điện.

Cung nữ bên ngoài sơn hết cả hồn.

Sau một cái lảo đảo, Thẩm Phất ổn định lại, không để tâm mà nói: "Bản vương đang nghiên cứu cách đi mới."

Trong thâm tâm các cung nữ cảm thấy kinh ngạc vô cùng..... Cách đi gì mà cần dùng cái mông đi trước chú?

Trên triều hậu cung, khắp nơi đều là tranh đấu. Mặc dù ở trong điện của chính mình, Thẩm Phất cũng không dám thả lỏng giây phút nào, nhưng mà cái thứ được gọi là phiền phức này, từ trước đến giờ luôn tự đưa tới cửa.

Hôm đó Thẩm Phất đi dạo vườn hoa với Tiêu Nhiên, trở về thì nghe thấy trong điện có thanh âm xin tha thú.

Thái giám quỳ dưới đất chính là người đêm đó thấy ma nữ, trên đất còn rơi xuống một cái yếm màu đỏ, công công lớn tuổi đang cong lên hoa lan chỉ, tức giận mắng: "Nói, ngươi dám tư thông với ai?"

Thái giám thấy Thẩm Phất, lăn lộn bò tới: "Điện hạ tha mạng, tâm trí nô tài nhất thời bị mê muội!"

Thẩm Phất cười khẩy trong lòng, xử lý một thái giám còn không dễ dàng sao, chẳng qua là đợi mình về hát một vở kịch lớn.