Khách Phục Cấp Sử Thi

Chương 61

Đêm trong cung, vừa tối tăm, lại dài đằng đẳng. Hoàng cung to lớn nghiêm ngặt này, có cả quy định tự thế ngủ của phụ nữ, cho dù đêm đã khuya lắm rồi, rất nhiều người vẫn khó ngủ yên.Tiêu Nhiên là một trong số đó, nguyên nhân khiến hắn ngủ không ngon chỉ có một —— Thẩm Phất ngủ say.

Trong mộng đẹp, Thẩm Phất nằm thẳng, hai tay giao nhau đặt trên bụng, bên trên còn để một con dao cạo. Tiêu Nhiên đứng bên giường, dựa vào ánh trăng cần thận nhìn người này, riêng về tướng mạo, thật sự khớp với mấy chữ "người thiện lương hiền lành", hiện tại đã dịch dung, khuôn mặt thêm chút anh khí, nhưng nhìn qua cũng không có lực sát thương.

Ngày đó được cứu trong núi sâu, ánh mắt đầu tiên hắn đã nhìn lầm người này thành một tú tài tay trói gà không chặt.

Một đôi mắt đột nhiên bật mở, trắng đen rõ ràng. Tiêu Nhiên dù có bình tĩnh đến mấy, cũng suýt nữa bị dọa nhảy dựng lên.

Khóe môi Thẩm Phất cong cong: "Tôi đẹp trai không?" Nói xong lần nữa nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn. Tiêu Nhiên "....."

Vĩnh viễn không thể biết được người này là ngủ thật hay giả bộ ngủ.

"Aaaaaa!" Bên ngoài truyền tới tiếng kêu sợ hãi. Thẩm Phất nhanh chóng mặc quần áo đứng dậy, đi ra khỏi điện.

Tiêu Nhiên thở dài, quả thật không giây phút nào thả lỏng được, rõ ràng đang giả bộ ngủ mà.

Thái giám gác đêm ngoài điện nhìn thấy Thẩm Phất liên tục dập đầu xin tha, bởi vì quấy rầy tới hoàng tử, dù nó có mười cái đầu cũng không đủ chém.

"Có chuyện gì?"

Thái giám cố gắng kiềm chế nỗi sợ, "Nô tài vừa nhìn thấy, nhìn thấy..... Quận chúa Trường Nhạc, hai mắt đỏ đậm đứng dưới tán cây, cứ nhìn chằm chằm bên này." Bên trên đã hạ lệnh phải nói năng thận trọng chuyện Quận chúa Trường Nhạc chết đuối, nhưng lúc vớt xác nó trùng hợp đi ngang qua, hiện tại vẫn có thể nhớ rõ mồn một xác chết trương phình của đối phương, đôi mắt trợn trừng, bên trong tựa như có ánh sáng xanh lét, vị kia lúc còn sống cũng là người đẹp hiếm có, mà chết rồi lại có một khuôn mặt như vậy.

Thẩm Phất nhìn thoáng qua vết chân đầy bùn dưới tàng cây, "Có lẽ ngươi nhìn nhầm rồi, chớ nói lớn lại càng thêm ầm ĩ"

Thái giám nhặt về cái mạng, liên tục dập đầu cảm ơn. Tiêu Nhiên ngồi trước bàn, thắp sáng đèn sừng dê "Thình lình nghe tiếng hộ, chắc là chuyện ma quái trong cung anh hả?"

"Không những chuyện ma quái, hơn nữa còn muốn nháo... " Một khuôn mặt tuấn tú bỗng dưng xuất hiện trước mặt hắn: "Ma nữ."

Tiêu Nhiên không bị trò đùa quái đản nhỏ bé đó hù dọa, ánh mắt vẫn khá lạnh lùng.

Thẩm Phật kể lại chuyện lúc nãy thái giám nhìn thấy Quận chúa Trường Nhạc, trong mắt Tiêu Nhiên hiện lên mấy phân hứng thú.

"Sẽ không phải oan hồn đòi mạng chứ" Thẩm Phất giả bộ run lầy bầy.

Tiêu Nhiên nhạt nhẽo đáp: "Yên tâm, quỷ nhìn thấy anh cũng phải nhượng bộ lui binh."

Thẩm Phất chẳng thèm so đo tính toán với hắn, chậm rãi nói ra hai từ: "Thái tử."

Tiêu Nhiên không biến sắc mặt: "Trong cung số lượng hoàng tử nhiều hơn, lấy cớ gì khẳng định là gã ta?"

"Thật sự nói rõ lý lẽ, tôi có thể liệt kê ra một, hai, ba, bốn và nhiều điểm khác, nhưng đêm hằng còn dài, cần gì nhắc tới gã ta mà mất hứng đâu." Tiêu Nhiên hất bay móng vuốt không yên phận đặt trên vai mình.

Đền cùng thì hệ thống cũng ảnh hưởng Thẩm Phất đội chút, bây giờ anh sẽ thi thoảng vô ý thức trộm ngắm mông Tiêu Nhiên, nghĩ có thể thật sự lộ đuôi hay không.

[Hệ thống: Số lần cậu ta nhìn lén càng nhiều hơn rồi, anh phải trộm nhìn lại, mới coi như huề vốn. Thẩm Phất chậm rãi uống chén trà nóng, nước trà sắp bị khí lạnh trên người anh đóng băng: "Đợi sau khi trở về chúng ta cẩn thận tính toán món nợ này."

[Hệ thống: …

Nhấp ngụm trà, trong lòng tính toán liên tục, Quận chúa Trường Nhạc suýt trở thành thái tử phi tương lai, một vị Vương không cùng họ kia có thể giúp đỡ Thái tử đứng vững gót chân, dù là Tam hoàng tử hay là anh, cũng không vui thấy hôn sự đạt thành, mặc dù ngày đó không để lại manh mối gì, nhưng cái chết của Quận chúa Trường Nhạc có thể đoán do anh hoặc Tam hoàng tử.

Chỉ sợ ngay cả Thái tử cũng không biết chuyện này do ai làm, nhưng nơi ở của Tam hoàng tử đề phòng nghiêm ngặt, bản thân mình lại không có mấy thuộc hạ sử dụng được, không biết trong điện đã bị sắp xếp bao nhiêu nội gián, thế nên mới ra tay từ nơi này. Người xưa tôn kính thần tiên e sợ yêu ma, đặc biệt là người trong hoàng cung, đổi lại người khác nhìn thấy sự việc nói không chừng tâm lý không yên, nhưng tới phiên Thẩm Phất, chỉ muốn kêu người chuẩn bị chút rượu và đồ nhắm ngồi xem trò hay.

Trời mới sáng, Thẩm Phất lập tức bị An phi nương nương sai người gọi tới. Trong điện Thanh Hà, từng mảng từng mảng hoa sen nở rộ, trên váy An phi nương nương thêu hoa văn tương tự, Thẩm Phất tiến cung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bà mặc một bộ quần áo sáng rực rỡ nhường này.

"Đã ăn sáng chưa?"

Thẩm Phất gật đầu.

An phi để cho anh ngồi cạnh mình, "Chuyện đêm qua ta đã nghe nói."

Việc này ngay cả người trong cung Thẩm Phất cũng rất ít kẻ biết được, có thể thấy tin tức của An phi vô cùng nhanh.