Nếu Mạnh Kình bị hại, bộ tộc Ngoại vực chắc chắn sẽ lấy quy mô lớn mà tấn công, đánh cho không kịp chuẩn bị, nguyên nhân không thấy sợ cũng một phần là do triều đình hiện nay tuy nhìn binh lực hùng hậu, nhưng dựa vào sức chiến đấu thì hiển nhiên các bộ tộc Ngoại vực phải hơn một cấp bậc, một người có thể lấy một đấu mười.Nói đến cùng cũng là do mầm tại họa của hoàng để đời trước trọng văn khinh võ.
Biểu hiện của Mạnh Kình cũng rất nghiêm túc, hiển nhiên đã nghĩ thông điểm trọng yếu trong đó.
Cách đối nhân xử thế của Thái tử và Tam hoàng tử anh ta cũng có chút hiểu biết, Mạnh Kình không phải một kẻ cổ hủ, bảo vệ quốc gia, nhưng anh ta cũng phải suy nghĩ cho gia tộc của mình. Dù là ai trong hai người này lên ngôi, đối với anh mà nói đều không phải chuyện tốt.
Còn Cửu hoàng tử, Mạnh Kình chỉ có thể dùng ba chữ "không nhìn thấu" để hình dung. Trên hồ đã có thuyền nhanh chóng chèo tới, vẻ mặt quan sai rất căng thẳng, không ngừng giục người chèo thuyền.
Thẩm Phất quay đầu, hung tợn nói Tiêu Nhiên: "Có cơ hội không nắm lấy, hiện tại quan binh tới rồi, còn muốn nắn gì nữa?"
Hắn không định làm gì cả, đương nhiên, đối với ý nghĩ này, ngay cả Tiêu Nhiên cũng phải nghi ngờ bản thân. Tướng quân bị đâm, công chúa thương nặng, ngay cả Cửu hoàng tử cũng bị tai bay vạ gió, thánh thượng tức giận, nghiêm khắc trị tội quân lính giám sát Hoàng Thành không hoàn thành trách nhiệm, thế mà dám để gian tế dân tộc khác trà trộn vào.
Có đại thần đề xuất muốn đưa binh đánh Ngoại vực, nâng cao uy thế nước nhà, nhưng Thánh Thượng không tỏ thái độ gì.
Thẩm Phất lấy cớ bị hoảng sợ, ở trong điện không bước chân ra khỏi cửa, An phi để một thân tín cho anh dùng, mỗi ngày nghe ngóng được chuyện gì trong triều sẽ lập tức báo cáo lên.
Thẩm Phất phất tay, thái giám lui ra, "Đại Học Sĩ là người bên phe Thái tử, trên đầu đội một cái danh dự học rộng tài cao, thế mà lại đề nghị xuất binh."
Nếu có cách thu phục hoàn toàn Ngoại vực, thì Hoàng để hà tất phải nuốt cục tức vào bụng đến ngày hôm nay.
"Anh ta đang rắc thêm muối lên tâm bệnh của Hoàng để" Thẩm Phất nhìn Tiêu Nhiên, khẽ cười: "Coi như đã rất dũng cảm rồi."
Tiêu Nhiên im lặng ngồi một bên, tựa như khối băng. Thân thể Thẩm Phất cực nhanh, đột nhiên áp sát hắn, "Có phải lần này cậu hờn dỗi hơi lâu rồi không?" Tiêu Nhiên nhướn mày một cái, Thẩm Phất lập tức lui về sau ba bước.
Nhìn anh tựa như chuột thấy mèo, Tiêu Nhiên nhịn không được nhẹ cong môi, đương nhiên, Thẩm Phật vội vàng trốn chạy bảo vệ tính mạng không phát hiện ra điều này.
"Không sợ Mạnh Kình để lộ chút tiếng gió, gây bất lợi cho anh?"
Thẩm Phất: "Anh ta không làm thế đâu, tiết lộ ra không có lợi cho anh ta, nếu không xử lý tốt còn bị vu cho tội mưu hại hoàng tử, trái lại gây ra hiềm nghi trong lòng Hoàng đế."
Thời điểm anh nghiêm túc, khuôn mặt vô cùng chăm chú khiến người đắm say.
Đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía Tiêu Nhiên, đã có kế hoạch sơ bộ đối với chuyện lôi kéo Mạnh Kình.
[Hệ thống: Tiêu Nhiên đang ngó cái mông của anh. Thẩm Phất cười lạnh một tiếng, lúc trước tin cái hệ thống này chính là bị quỷ nhập. [Hệ thống:…]