Có người sống sót, nhưng anh đã chết rồi. Giây phút này tư tưởng giác ngộ của Thẩm Phật rất cao, trong chớp mắt Tiêu Nhiên quay đầu lại, anh tựa như nhận được cái nhìn chằm chằm đầy chết chóc của Diêm vương."Cứu công chúa!"
Gần như đã giải quyết xong hết thích khách, công chúa Phiên bang trốn được nhanh, nhưng nàng không biết võ, sau lưng trúng một đao, tay chân hoàn toàn không có sức, dần chìm xuống đáy hồ.
Tốc độ Mạnh Kình cực nhanh, kéo người bơi lên bờ. "Tới bờ đối diện." Thẩm Phất quyết định rất nhanh, tiếng động vừa nãy lớn vậy, chắc chắn có không ít người xem náo nhiệt, bờ hồ đối diện chính là rừng cây, đi sang bên đó tốt hơn.
Đồ trang điểm của Tiêu Nhiên đã bị hỏng hơn nửa, cực kỳ giống "nữ quỷ trong hồ, so sánh thì, Thẩm Phật chỉ có một sợi tóc đen bị tản ra, còn dung mạo dáng vẻ vẫn đầy đủ hoàn mỹ.
Nước hồ khiến cổ áo anh bị kéo rộng ra, da thịt bên trong như ẩn như hiện, Tiêu Nhiên lướt nhìn, bỗng quay mặt đi chỗ khác.
Sau khi lên bờ mấy người đều tham lam hít thở không khí mới mẻ, Mạnh Kình giật xuống một đoạn áo khoác ngoài cầm máu cho công chúa.
Bị bệnh nhiều, lâu ngày khắc thành bác sĩ, Mạnh Kinh chịu không ít vết thương to to nhỏ nhỏ trên chiến trường, rất nhanh phán đoán được tình trạng vết thương của công chúa: "Không bị tổn thương tới chỗ hiểm."
Công chúa Phiên bang đang hôn mê vẫn còn run rẩy, có thể thấy được bị dọa cho phát sợ.
Mạnh Kình đặt công chúa nằm dưới tàng cây, thả ra mũi tên cứu viện, xoay người, ánh mắt hơi lạnh, "Điện hạ vừa ý nha hoàn này, thật khiến người khác khâm phục."
Vẻ mặt Thẩm Phất lạnh nhạt, không lộ chút lo lắng nào sau khi Tiêu Nhiên bại lộ sự thật biết võ.
Nói nhảm! Cái mông con cọp anh còn sờ được, há có thể e ngại một bản mặt lạnh của Mạnh Kình. Diễn trò thì diễn cho đủ, tốt xấu thân phận đàn ông của Tiêu Nhiên không bị phát hiện, Thẩm Phất vẫn che ở trước người cậu ta, còn cởϊ áσ khoác khoác lên người Tiêu Nhiên, nhìn qua tựa như sợ cậu ta bị lộ hàng
"Tướng quân nợ tôi một mạng đó." Mạnh Kình cau mày, không phủ nhận, những tên sát thủ kia thực lực kẻ nào kẻ nấy không tầm thường chút nào, nếu như không có bọn họ giúp đỡ, đích thực bản thân rất khó thoát vây.
Thẩm Phất cười nhạt, đạt được thì biết lui, từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, một viên thuốc màu đỏ bé tí bị đổ ra lòng bàn tay.
Trực tiếp nhét viên thuốc vào miệng công chúa Phiên bang.
Mạnh Kình: "Điện hạ không phải thầy thuốc, không cần tùy tiện cho người khác uống thuốc như vậy."
"Cái này không phải thuốc chữa thương, mặc dù có chút tác dụng cầm máu, nhưng tác dụng chính vẫn là khiến ký ức trong khoảng thời gian ngắn xảy ra rồi loan."
Tuy công chúa Phiên bang ngay lập tức bơi ra khỏi cuộc chiến, nhưng Thẩm Phất không có biện pháp xác nhận nàng có thấy được những việc bản thân không nên nhìn hay không. Thẩm Phất: "Thấy mà không cản, bây giờ chúng ta là đồng phạm."
Anh dùng giọng điệu đùa giỡn, hiển nhiên Mạnh Kình cũng không xem cái chuyện nhỏ nhặt đó trở thành uy hϊếp.
Không có bất cứ dấu hiệu nào, Mạnh Kình lần nữa
nhảy vào trong hồ, Thẩm Phật làm bộ như không thấy, lặng lẽ nghiêng đầu đi một chút, muốn nhìn vẻ mặt Tiêu Nhiên lúc này, có phải đang tức giận hay không. Một cái liếc mắt cũng đủ khiến người sợ tới mức tinh thần phân liệt, Thẩm Phất xác định xong, vai khẽ run một cái, nhích nhích về phía bên cạnh.
"Tôi có nỗi khổ tâm."
Thanh âm Tiêu Nhiên lạnh giá như nước hồ: "Nói." Thẩm Phất có linh cảm, nếu như không cho lời giải thích hợp là ý, sợ rằng hai người phải dùng đao kiếm đối mặt.
"Tôi cảm thấy cậu chính là mèo thành tinh" Tiêu Nhiên dùng ánh mắt cổ quái nhìn anh.
Thẩm Phất ho nhẹ một tiếng, đọc to rõ ràng ba lý do lúc nãy hệ thống nghi ngờ Tiêu Nhiên. Dường như không khí bị đông cứng thành băng, hít vào một hơi đều là vụn băng.
Không biết qua bao lâu, thanh âm Tiêu Nhiên lạnh nhạt vang lên: "Thân thể người tập võ vốn sẽ tốt hơn so với người thường, khả năng hồi phục vết thương mạnh mẽ cũng là chuyện bình thường; sợi lông trắng chính là tơ liễu bị gió cuốn xuống lúc luyện kiếm, thị lực ban đêm rất tốt có liên quan tới môn công pháp ta tu luyện."
"Vậy ban đêm không ngủ, ngồi xếp bằng thì giải thích như nào?"
Tiêu Nhiên nhếch miệng cười mỉa mai: "Nếu buổi tối anh không mộng du, ngược lại ta có thể an tâm ngủ ngon một đêm"
Tự biết bản thân đuổi lý, Thẩm Phất xoay người, "Nếu không tôi cũng để cậu nắn nắn hai cái, coi như huề?" Đường cong vòng ba rất đẹp, cho dù Tiêu Nhiên nghiêng đầu đi, từ góc độ của hắn trộm nhìn, cái eo uốn thành một dáng vô cùng mê người.
Nửa ngày không thấy phản ứng, Thẩm Phất giục: "Có nắn hay không?"
Tiêu Nhiên ma xui quỷ khiến vươn tay ra.
Vài bọt nước vỗ lên bờ, Mạnh Kình bơi vào bờ vừa vặn nhìn thấy một màn quỷ dị này, vớt mấy cái xác kéo lên, tiện thể xếp Thẩm Phất vào hàng ngũ mấy thằng đàn ông có đam mê kỳ lạ.
Con ngươi của người Ngoại vực có màu nâu nhạt, hiển nhiên vài cái xác chết này khớp với đặc điểm nhận dang. Thẩm Phất lắc đầu: "Trắng trợn như vậy."