Ánh nến chưa tắt, Thẩm Phất ngồi tại đầu giường, Tiêu Nhiên quay lưng về phía anh, nhắm mắt nằm trên đất. "Cậu này hay thật cứ buồn vui vô cớ thế?"Vữa nãy đang nói chuyện bình thường, nháy mắt không lên tiếng nữa.
Âm thanh vang vọng trong cung điện, như một người độc thoại, Thẩm Phất cảm thấy hơi lạnh, lần nữa mặc vào quần áo, chuyện khắc chữ bị mắc cạn.
Tối qua sau khi tổ chức tiệc trong cung, Hoàng đế suốt đêm soi đèn bàn luận với Tịnh Chân Sư, việc vào triều hôm nay lùi hôm sau.
Thẩm Phất không tham ngủ, cung nhân bên ngoài bận rộn, rất khó để ngủ sâu.
Không khí ẩm ướt, mùi bùn đất trộn với hương hoa, ăn xong bữa sáng Thẩm Phất cùng Tiêu Nhiên chầm chậm đi trong cung, tiếp tục xin chỉ bảo chuyện liên quan tới thể hiện tình cảm từ trong tim.
Tiêu Nhiên bị quấn lấy mệt cả tâm, đáp lại bốn chữ "dùng tâm đối đãi."
Thẩm Phất nhíu mày, một lúc lâu sau nói: "Tôi vẫn thấy khắc chữ là tốt nhất, không biểu hiện ra, làm sao có thể thấy được lòng thành?" Tiêu Nhiên than thở: "Dùng thời gian hiểu rõ lòng người."
Thẩm Phất nhìn trời.
Không để anh yên tĩnh bao lâu, vốn muốn đi tới bên hồ bồi dưỡng tình cảm với mấy con cá, nhưng lại không hẹn mà gặp gỡ người trong đình.
Tịnh Chân Sự đang đánh cờ với Lưu Thượng Thư, Thẩm Phất không kịp nghĩ tại sao Lưu Thượng Thư lại xuất hiện trong cung, thân thể đã trước một bước làm ra phản ứng rồi.
Tiêu Nhiên vừa định tạm biệt, đột nhiên cảm giác tốc độ Thẩm Phất càng lúc càng chậm, nhìn lại, người này vẫn hướng mắt lên đằng trước, nhưng bước chân lại lùi về sau, tưởng rằng đang đi tới, thực tế là lui về.
Thẩm Phất nghĩ rất chu toàn, nếu trực tiếp quay đầu rời đi, sẽ bị hai người trong đình phát hiện, nói không chừng nghĩ rằng mình chột dạ, thế nên đành chọn biện pháp nửa này nửa kia như vậy.
"Cửu hoàng tử Điện hạ!" Ngay lúc Thẩm Phất còn một bước chân xém chút nữa thành công lui thân, Lưu Thượng Thư nâng mắt lập tức nhìn thấy anh reo lên gọi lại.
Ánh mắt Thẩm Phất suy sụp vô cùng nhỏ, lập tức nở nụ cười sang sảng bước nhanh tới, "Thật khéo" Động tác vẻ mặt bộ dáng của anh không có chút sai sót nào, nụ cười vô cùng tự nhiên, hoàn toàn xuất phát từ trong tim.
Lưu Thượng Thư cảm nhận được phân nhiệt tình này, xem trọng Thẩm Phất hơn chút, cảm thấy Cửu hoàng tử đổi nhân xử thế vô cùng thẳng thắn.
Hai người hành lễ, Thẩm Phất tự thân giả đỡ một cái, ánh mắt Tiêu Nhiên dao động, chỉ lo nhìn thêm nữa cơm tối ăn không vô.
Thẩm Phất mặc kệ hắn ta nghĩ gì, vẫn duy trì bộ dạng nhiệt tình dối trá, "Nếu hai vị đang chơi cờ, bản vương sẽ không quấy rầy."
"Ván cờ không quan trọng," Lưu Thượng Thư tự tay thu lại quân cờ: "Vừa khéo thần có chuyện muốn xin Điện hạ chỉ bảo"
Thẩm Phật làm động tác "xin mời", tự ngồi xuống: "Là đang xoắn xuýt câu chuyện xưa kia?"
Lưu Thượng Thư gật đầu. Thẩm Phất cười, tầm mắt nhìn về phía Tịnh Chân Sư, "Không biết đại sư nghĩ như nào?"
Tịnh Chân Sự hơi trầm ngâm chút, nói: "Bần tăng kiến giải vụng về, khẳng định nông phu không phải người mà Phật tổ lựa chọn, vạn vật đều có linh hồn, hoa dù đẹp hơn nữa, sau khi ngắt lấy sẽ mất đi sức sống."
Thẩm Phất gật đầu, "Không sai."
Tịnh Chân Sự nói: "Nhưng con cá và con khỉ đều giữ được sự sống, làm sao có thể phân cao thấp giữa người đánh cá và đồ phu?"
Nghe thế Thẩm Phất khẽ cười, dường như khí chất cả người xảy ra biến hóa lớn, đổ chút nước trong chén trà lên bàn, lấy ngón tay chấm viết, lưu lại một chuỗi chữ. Hình dáng những chữ này kỳ lạ, tuyệt không giống chữ Hán, Thẩm Phất viết rất nghiêm túc, kể cả nhìn không hiểu, người ta cũng có thể cảm giác được chữ viết rất duyên dáng.
Trong mắt Tịnh Chân Sự lóe lên tia sáng, "Chữ Phạn." "Chúng sinh đều đau khổ, nhưng Phật tổ chỉ độ người hữu duyên, vậy duyên như nào?"
Tịnh Chân Sự: "Đa phần do nhân, một ít vì duyên."
"Chính là lý lẽ này," Thẩm Phất hơi cảm thán: "Dù trời đổ mưa lớn nhưng không thể làm ướt hết rễ cây, cửa Phật rộng lớn sao loại bỏ được hết khó khăn của mọi người."
Hai người nói chuyện mạch lạc đâu ra đấy, nhưng Tiêu Nhiên lại âm thầm nhíu mày, từ khi Thẩm Phất học được "Điều khúc, đặc biệt thông hiểu nhịp điệu, lúc nói chuyện vô ý sử dụng mấy phân nội kinh, cực kỳ chú ý tiết tấu, nếu như không tập trung, tâm lý sẽ dễ dàng bị bắt được.
Đổi cách so sánh, nếu hiện tại Thẩm Phất tiếp xúc với bất cứ tú tài nào lên kinh đi thi, chỉ cần dùng dăm ba câu, rất có thể khiến lòng người dao động trực tiếp xuống tóc đi tu.
Nghĩ tới tình cảnh một tối nào đó anh ta thừa dịp bản thân ngủ say mộng du cầm dao cạo trên tay, trong miệng lại lầm nhầm Kinh Phật, Tiêu Nhiên cảm giác không rét mà run.
Thẩm Phất không biết suy nghĩ trong đầu Tiêu Nhiên, bàn luận vô cùng vui vẻ với Tịnh Chân Sư, thi thoảng Lưu Thượng Thư cũng sẽ xen vào nói vài câu hợp lý, vì thế mà đề tài đã hoàn toàn bị dẫn chệch hướng, từ lúc đầu luận về "duyên" rồi tới "khổ" của chúng sinh, mấy người đều có một loại cảm giác hối hận vì gặp gỡ muộn màng.
Tiêu Nhiên đứng bên, cảm giác bản thân là giống loài khác.
Tính toán đã đạt được, Thẩm Phất đứng dậy: "Bản vương còn phải đi thỉnh an Mẫu phi, sẽ không hàn huyện thêm cùng hai vị được nữa." Dừng một chút, rồi nói với Tịnh Chân Sự: "Còn kết quả của chuyện xưa, đại sư đã từng nghe tới "Bát Nhã Quảng Hoa Nghiêm kinh" chưa?"
"Đã từng nghe."
Thẩm Phất cười nói: "Nếu đại sư có hứng thú, có thể trở về lật xem, chỉ cần đọc hiểu năm phần quyền kinh thư đó, khắc tự có đáp án."
Tịnh Chân Sư ngần ngơ, "Cảm ơn Điện hạ chỉ bảo." Thẩm Phật hờ hững đứng dậy, nâng bước rời đi. Qua khúc ngoặt, bả vai Thẩm Phất hơi buông lỏng chút, tâm tình mới dần bình phục hoàn toàn. Liếc thấy vẻ hoài nghi trong mắt Tiêu Nhiên, nghiêm mặt nói: "Thật sự có quyền "Bát Nhã Quảng Hoa Nghiêm kinh!"