Thẩm Phất lắc đầu: "Vì cậu cùng hoàng nhi tương lai của chúng ta, khổ cực hơn nữa tôi cũng không sợ"Thoáng nhìn nét mặt Tiêu Nhiên, Thẩm Phất yên lặng xích xa cái hồ một chút, để phòng ngừa bàn tay tội ác của kẻ nào đó.
Hai người không đi thẳng về điện, mà ngồi trong đình hóng mát, Tiêu Nhiên ngồi đối diện Thẩm Phất, không có nửa phân thướt tha của một cô gái, gió thổi lay động áo khoác ngoài rộng lớn, lộ ra bắp thịt rắc chắc, từ góc Thẩm Phất mà nhìn, tựa như một con báo tại bất cứ lúc nào cũng chờ đợi vận sức.
Anh phát hiện ra trong bất cứ tình huống nào, Tiêu Nhiên cũng không thả lỏng hoàn toàn, mặc dù chỉ lẳng lặng ngồi im nơi đó thôi, còn cầm trong tay vài cái lá cây, đến lúc cần tới, một miếng lá cây tầm thường cũng có thể trở thành ám khí trí mạng.
Ánh mắt Thẩm Phất vô cùng trắng trợn, muốn lơ nó đi cũng không thể.
Bốn mắt nhìn nhau, mỗi người có tính toán riêng. Phần yên tĩnh này không kéo dài bao lâu, một thái giám nhỏ hoang mang rối loạn chạy tới, nhìn thấy Thẩm Phất, mắt sáng lên, sau khi hành lễ thở gấp nói: "Cửu hoàng tử Điện hạ, thánh thượng sai tiểu nhân mời ngài trở lại."
Dù sao cũng là lễ chúc mừng Mạnh tướng quân, còn có sứ thần Phiên bang nữa, nếu vắng mặt thì không ổn. Thẩm Phất đứng dậy, hai tay ôn nhu đặt lên vai Tiêu Nhiên: "Nếu cảm thấy khó chịu, nhất định phải gọi Thái y, dù sao hiện tại ngươi không còn là một người."
Nếu không có người ngoài ở đây, chắc chắn Tiêu Nhiên sẽ dùng một chưởng đánh bay anh ra ngoài. Thẩm Phất thấy tốt thì thu, theo thái giám quay lại, dọc đường còn cố ý chậm lại tốc độ.
Lần thứ hai anh đi vào điện lớn không khiến nhiều người chú ý, công chúa Phiên bang đang đánh đàn, những vương công quý tộc ở đây đều cẩn thận lắng nghe.
Thẩm Phất tính toán tiệc rượu sắp kết thúc rồi, tạm thời sẽ không ai nhắc lại chuyện xưa nữa, vốn Tịnh Chân Sự đang nhắm mắt nghe tiếng đàn, Thẩm Phất vừa ngồi xuống, mí mắt nâng lên quét về bên này, người sau mắt vẫn nhìn thẳng, tựa như cả tâm hồn đã bị công chúa Phiên bang hấp dẫn.
Hôm nay Mạnh Kình là nhân vật chính, từ đầu đến cuối bữa tiệc cũng chẳng mở miệng, văn võ bá quan đã sớm quen thuộc với tính tình anh ta, không ai đi tìm anh ta chào hỏi cả.
Tiệc rượu vừa kết thúc, Thẩm Phất đã bị gọi tới bên An phi.
Bên cạnh bà đi theo vài cô tỳ nữ, Thẩm Phất vì không để bị lộ sơ hở, dùng cách gọi Mẫu phi. "Mẫu phi tìm con..."
An phi cười nhạt, tô điểm thêm cho dung nhan tuyệt sắc của bà: "Nếu ta không gọi ngươi lại, chỉ sợ hiện tại ngươi đang ở chỗ phụ hoàng của ngươi."
Bởi vì Tịnh Chân sư tới, đương nhiên Hoàng đế phải gặp gỡ đơn độc một phen, nói không chừng còn có thể gọi Thẩm Phất tới "giải đáp nghi hoặc.
An phi cũng coi như lý giải chút về con người anh, giả thành Hoàng tử còn yên tâm thoải mái như thế, thì không chừng chuyện xưa này là bịa ra. Thẩm Phất cực kỳ khâm phục, cũng không thể nói An phi quá khôn khéo, nhưng bà ở trong cung nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện có thể nghĩ được mà người bình thường không ngờ tới.
Sắc trời dần tối, An phi chỉ lưu lại nữ quan thϊếp thân, cung nữ còn lại được sắp xếp tại đẳng trước cầm đèn l*иg soi đường.
Cố ý duy trì một khoảng với các cung nữ, mới chậm rãi mở miệng: "Đại khái ta có thể đoán được một, hai phần tính toán của ngươi, nhưng dù sao Lưu Thượng Thư cũng là văn nhân," An phi đè thanh âm cực nhỏ: "Tâm tư của người nên đặt tới chỗ Mạnh tướng quân." "Mạnh Kình tính tình khó xơi, rất khó tạo quan hệ thân thiết."
An phi lẩm bẩm nói: "Sẽ có biện pháp thôi." Hai người chưa trò chuyện được bao lâu, lúc Thầm Phất trở về vừa khéo mặt trăng treo phía chân trời. Tiêu Nhiên ngồi xếp bằng trong điện, hình như đang tu luyện tâm pháp môn võ công gì. Thẩm Phất không quấy rối hắn, ngồi bên cửa sổ lặng im suy nghĩ. Không biết qua bao lâu, Tiêu Nhiên nâng mắt, liếc nhìn thấy lông mày Thẩm Phất hơi nhíu, biểu hiện ra dáng vẻ chăm chú: "Lại muốn tính toán ai?". Thẩm Phất bị âm thanh quấy nhiễu mạch suy nghĩ, cũng không tức giận, "Tôi đang nghĩ về vị đại tướng quân thẳng thắn cương nghị đó..."
Nói không hết, nhưng đều rõ trong lòng. "Muốn kết bạn với người, chưa hẳn dùng tới thủ doan."
Trong lòng Thẩm Phất bị lung lay, tuy tính tình Tiêu Nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng là một người bạn không tệ, Tần Dục là thuộc hạ của hắn, nhưng trong lòng càng chân thành xem Tiêu Nhiên như anh em tốt, mối quan hệ giữa Tạ Minh và Tiêu Nhiên cũng không tệ, quả thực có thể lấy cách này làm gương.
"Mạnh Kình là tướng quân, anh ta trên chiến trường không ở trong triều," Tiêu Nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, rót chén trà, "Chức cao thưởng lớn, quyền lực tài phú sắc đẹp rất khó cảm động anh ta, muốn đạt được sự công nhận của anh ta, thì phải dùng lòng tin của chính bản thân anh."
Thẩm Phất lập tức rõ ràng: "Thân là Tướng quân tất nhiên sẽ hy vọng người cầm quyền tương lai có thể ủng hộ anh ta tiến đánh bộ tộc Ngoại vực, mở rộng ranh giới, mà không chỉ chăm chăm nghĩ cách suy yếu binh quyền."
Tiêu Nhiên hiếm hoi sinh ra chút tâm lý vui mừng vì trẻ nhỏ dễ dạy, dùng các thủ đoạn để có được bạn chung quy không sánh bằng thể hiện tình cảm từ trong tim.
Thẩm Phất cởϊ áσ trên, để lộ tấm lưng trơn nhẵn bóng loáng, "Khắc chữ giúp tôi."
"Khắc chữ?"
"Khắc bốn chữ Tinh Trung Báo Quốc thật to, sau đó tôi sẽ nghĩ cách tạo cơ hội để Mạnh Kình nhìn thấy."
Nếu làm vậy, sẽ khiến anh ta cảm nhận được tấm lòng chân thành của mình.
Tiêu Nhiên thở dài, chỉ cảm giác vừa nãy mình đang đàn gảy tai trâu.