"Công chúa quá khen," Tịnh Chân Sư lạnh nhạt đáp: "Phật Pháp vô biên, rất nhiều điều huyền diệu bần tăng cũng không cách nào hiểu hết được."Hoàng đế lắc đầu: "Tịnh Chân Sự được xưng thánh tăng cũng không phải nói quá, thật sự khiêm tốn rồi." Tinh Chân Sự chỉ cười không nói, đột nhiên tầm mắt nhìn về phía Cửu hoàng tử.
Trong lòng Thẩm Phất nảy lên một cái, nhìn mình làm gì?
"Thực không dám giấu, lần này bần tăng tới chính là muốn giải đáp nghi hoặc."
Mọi người nghe vậy, đều hướng mắt về Tịnh Chân Sự.
"Thượng Thư đại nhân bị một vấn đề của Cửu điện hạ làm khó, đến chỗ bần tăng xin chỉ giáo, nói thật ra lại cảm thấy xấu hổ, bần tăng suy nghĩ một ngày cũng vẫn không ra đáp án."
Lần này tất cả mọi người đều bị khơi dậy hứng thú, đầu tiên ánh mắt Hoàng đế sáng quắc mà nhìn Thẩm Phất, sau rồi nói: "Là vấn đề gì?"
Người trả lời là Lưu Thượng Thư: "Khởi bẩm thánh thượng, chuyện là như vậy....." Chờ ông nói xong, mọi người đều im lặng suy ngẫm, bao gồm công chúa Phiên bang, nàng tự xưng thông minh hơn người, nhưng cũng không nghĩ ra đáp án. Những người vai dưới còn trẻ càng vắt óc suy nghĩ, vấn đề mà ngay cả Lưu Thượng Thư và Tịnh Chân Sự cũng không nghĩ ra, nếu như bị bọn họ giải quyết, thì phải là chuyện có mặt mũi biết bao.
Chỉ một mình Thẩm Phất, nụ cười trên môi dần dần đọng lại.
Truyền âm của Tiêu Nhiên vọt tới tại: "Ai bảo huynh cứ thích làm bừa"
Cổ họng Thẩm Phất hơi động: "Sao có thể bảo là lung tung bịa ra, tốt xấu gì cũng đầy đủ đầu đuôi, đáp án tôi cũng có sẵn rồi."
Ánh mắt Tiêu Nhiên đầy chế nhạo, hiển nhiên không thèm tin.
"Đương nhiên là chọn đồ phu mang con khi trở lại rồi." Thẩm Phất thấp giọng nói: "Bởi vì con khỉ con khỉ xem."
"Cậu cảm thấy đáp án này thế nào, nói ra có thể thuyết phục mọi người không?"
Tiên Nhiên không trả lời, Thẩm Phất bưng chén rượu lên che giấu chột dạ trong mắt.
Thẳng thắn thừa nhận, đáp án này ngay cả bản thân anh cũng thấy không dùng được, chén rượu kề bên môi, nhìn như đang uống rượu, kỳ thực nói nhỏ: "Nên nghĩ lại biện pháp khác."
Một tiếng cười rất nhẹ truyền tới, cứ việc chỉ nhoáng cái là xong, nhưng Thẩm Phất vẫn nghe rõ sự châm biếm trong đó.
Ánh mắt biến đổi, quyết định thật nhanh, lúc bỏ chén xuống phía dưới chân dùng sức, Tiêu Nhiên không ngờ anh sẽ ở trước mặt công chúng làm chuyện mờ ám bực này, không đề phòng, thân thể lung lay một cái. Thẩm Phất lập tức đỡ lấy hắn, giả vờ quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Nếu cung nữ nào mà có hành động sai sót xảy ra trong hoàn cảnh lớn này, nhất định sẽ bị kéo ra ngoài đánh tới chết, nhưng thân phận Tiêu Nhiên không giống, mặc dù không thông báo lu loa lên, nhưng ai cũng biết trong bụng hắn đang chứa đựng huyết thống Hoàng gia.
Chuyện sẩy thai trong cung rất nhiều, kẻ có tâm theo bản năng cảm thấy thuốc mà mình trộm cho vào đồ ăn rốt cuộc có tác dụng.
Tiêu Nhiên nắm lấy tay Thẩm Phất, hắn không học được cách nói chuyện của phụ nữ, cũng ác cảm giả giọng, nên chỉ có thể tiếp tục giả bộ yếu đuối, không nói lời nào.
Hoàng đế nhíu mày, "Còn ra thể thống gì không, nếu không thoải mái để nó lui xuống trước, tìm thái y kiểm tra."
"Đa tạ phụ hoàng" Ánh mắt Thẩm Phất ân cần nhìn Tiêu Nhiên, thấp giọng nói: "Một lát nữa ta sẽ đi cùng ngươi."
Tiêu Nhiên mới lui ra không lâu, Thẩm Phất lập tức mượn cớ đi vệ sinh theo ra cùng, không ai tin cái cớ này, chỉ cho là anh lo lắng đứa bé trong bụng cô cung nữ xảy ra chuyện xấu.
Ra khỏi cung điện, Thẩm Phất nhìn mấy trăm bậc thang trước mắt, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Tiêu Nhiên ở trong cung, không dễ phát huy khinh công, còn phải học theo nữ tử đi từng bậc một, không được bao lâu, Thẩm Phất dễ dàng đuổi kịp.
"Tiêu Tiêu." Tiêu Nhiên vừa quay đầu qua, sát khí tựa như thực chất hóa.
Thẩm Phật giả bộ không thấy, đi tới bên cạnh hắn:
"Lúc nãy cũng chỉ là kế tạm thích ứng thôi."
"Người nhà Phật khó dây nhất, Tịnh Chân Sư không đạt được đáp án sẽ không dễ mà từ bỏ."
"Lên trò chuyện với riêng ông ta đương nhiên tôi có thể đảm bảo thuyết phục được, thân là nhà sư lớn, kể cả cảm thấy đáp án không hợp lý, cũng sẽ không nói thêm gì."
Nếu như ở trong điện, bao nhiêu kẻ thành tinh đang ngồi, muốn một lần khiến mọi người đều bị lay động, mặc dù là Thẩm Phất cũng không thể làm được. Bây giờ Ngự Hoa Viên ít có ai lui tới, hai người sóng vai mà đi, có cảm giác vô cùng thú vị.
Đi tới bên hồ, bỗng nhiên Thẩm Phất dừng chân, lưu ý xung quanh, xác định không có ai mới mở miệng: "Chuyện Quận chúa Trường Nhạc bị ép xuống rồi."
Theo lý thì xác chết phải nổi lên từ sớm, nhưng không có tin tức gì truyền ra cả. "Không có chứng cứ chỉ có thể đoán rằng tự nhảy hồ tự sát," Trên mặt Tiêu Nhiên không có bất cứ tình cảm gì: "Mục đích chính Thánh Thượng tổ chức yến tiệc mừng tướng quân khải hoàn hồi kinh là để thể hiện uy thế quốc gia, trong thời gian mấu chốt này chắc chắn sẽ không tha thứ cho việc xuất hiện chuyện xui."
Thẩm Phất nhìn chăm chú từng vòng dao động trên mặt hồ, cá Koi phải nặng hơn mấy cân so với các loại cá cùng loài, đuôi cá vẩy ra sóng nước, dưới mặt trời ánh vàng lấp lánh.
"Trong cung có vô số kẻ nghĩ quẩn, cũng xác định cái hồ này là lựa chọn tốt," anh nhìn con cá vui vẻ bơi tới mà nói: "Lớn lên to béo như vậy, nói không chừng mấy xác chết bị chúng nó gặm nhấm không ít." "Sợ?"