Khách Phục Cấp Sử Thi

Chương 52

"Có phải hay không, trong lòng Điện hạ rõ ràng," Mạnh Kình ôm quyền hành lễ: "Hạ quan xin cáo lui trước." Mắt thấy bóng lưng anh ta đi xa, Tạ Minh mở miệng nói: "Sợ rằng yêu cầu của anh ta rất khó đạt được."Bề ngoài mọi người đều cho rằng Lưu Thượng Thư đứng về phía Thẩm Phất, nhưng thực tế không phải vậy, chẳng qua Lưu Thượng Thư trả lại ân tình năm xưa của An phi thôi, mới cho bản thân một cái thân phận, còn về những chuyện khác, không có bất cứ tâm tư thiên vị giúp đỡ gì. Sắc mặt Thẩm Phất không thay đổi chút nào, quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhiễn vẫn im lặng nãy giờ: "Cậu hiểu biết bao nhiêu về ông ta?"

"Lưu Thượng Triết là nguyên lão hai triều đại, học trò khắp thiên hạ, so với văn nhân bình thường thì thái độ kiêu ngạo hơn nhiều."

Thẩm Phất: "Đã là người sẽ có nhược điểm."

"Ông ta từng hai lần đảm nhiệm sứ thần, đi sang Ngoại vực, là một người đến cả chết còn không sợ, e rằng khiến anh thất vọng rồi."

Thẩm Phất nở nụ cười, "Ưu điểm của một người cũng có thể trở thành chỗ đột phá."

Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn.

Thẩm Phất chậm rãi nói: "Tôi nghe nói Lưu Thượng Thư có quan hệ không ít với Quốc Tự." Tiêu Nhiên im lặng, Tạ Minh đáp lời: "Đây cũng là nguyên nhân khiến Lưu Thượng Thư trúng tâm ý Hoàng đế nhất, Hoàng thượng tin Phật, Phật giáo hiện đang là tôn giáo đứng đầu thiên hạ, từ nhỏ Lưu Thượng Thư đã từng được trụ trì Quốc Tự chỉ bảo, xem như đệ tử nhà tục, mỗi một khoảng thời gian ông cũng tự đi Quốc Tự một chuyển, cùng nghiên cứu giáo lý Phật giáo với chư vị đại sư." Vậy là được rồi, tôi cũng tin Phật, tại phương diện này sẽ có tiếng nói chung"

"Sao các cậu không nói gì?" Tiêu Nhiên và Tạ Minh đều câm miệng. Thẩm Phất: "Vừa khéo tiệc rượu bị lùi đến vài ngày sau, lát nữa ta tiễn Lưu tiểu thư về, tiện thể kính cần thăm hỏi nhạc phụ đại nhân tương lai một chút."

Tạ Minh: "Xin chú ý xưng hô của ngài."

Hắn vô cùng khâm phục Tiêu Nhiên, vừa có thể chịu đựng Thẩm Phất gọi mình là "Tiêu Tiêu", còn phải nghe nhóc hòa thượng gọi sư đệ, tâm trí bực này, khiến người theo không kịp.

Nơi ở của văn nhân luôn chú trọng thanh tĩnh, tại điềm này, cách bố trí của Lưu phủ có hiệu quả giống với điện Thanh Hà của An phi.

Thị vệ nhìn thấy xe ngựa hoàng cung thì hơi kinh ngạc chút, lại thấy người bên trong đi ra vội vàng quỳ hành lễ.

"Không cần đa lễ, tiểu thư trật chân, ta đưa nàng về." Lúc Tạ Minh xuống xe cố ý đạp Thẩm Phất một cái, người sau ngay trong chớp mắt vào cửa tố cáo với Tiêu Nhiên: "Cậu ta bắt nạt tôi." Tạ Minh vừa định lườm anh, chợt thấy bóng người, nhỏ giọng nói: "Lưu Thượng Thư tới." Hoàng tử đến thăm, thân là bề tôi, tất nhiên phải ra cửa đón.

Lưu Thượng Thư chừng bốn mươi tuổi, trên thân tỏa rõ hơi thở nho nhã, Thẩm Phất theo ông đi vào phòng khách, Lưu Thượng Thư để toàn bộ kẻ hầu lui ra, tự mình rót hai chén trà, "Hôm nay Điện hạ tới là vì?" Tại phương diện này ông rất giống với Mạnh Kình, không muốn phí lời.

Thượng Thư hà tất đã biết rõ còn hỏi?" Lưu Thượng Thư lạnh lùng trả lời: "Lão thần chỉ có thể làm việc thuộc bổn phận."

Thẩm Phất không giận chút nào, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Từ lâu đã nghe được ngài có nghiên cứu với giáo lý Phật giáo, bản vương vừa vặn có một vấn đề khó giải liên quan tới Phật giáo." Lưu Thượng Thư nảy sinh một chút thú vị, tuy buồn cười khi một kẻ vai dưới lại muốn cùng ông nói về Phật, nhưng nghe chút cũng không sao.

"Phật độ người có duyên....."

Anh vừa mới mở đầu, Tiêu Nhiên nhịn không được liếc Thẩm Phất một cái, lần trước lúc nói câu đó, người này đứng ngay cửa thanh lâu.

Thẩm Phất đứng lên chậm rãi cân nhắc: "Có một ngày Phật tổ đi tới nhân gian, muốn độ hóa cho một người, ông gọi tới nông phu trong núi, người đánh cá dưới biển, còn có cả đồ phu nữa, nói rằng ta có thể khiến một trong các ngươi thoát khỏi bể khổ."

Đặc điểm chính của chuyện xưa chính là sau khi nghe xong phần mở đầu, sẽ để mọi người hiểu được tiền đề phát triển câu chuyện.

Tạ Minh và Tiêu Nhiên cũng yên tĩnh nghe anh nói. "Ba người vô cùng vui vẻ, nhưng tiêu chuẩn chỉ có một. Phật tổ lại nói, các ngươi đi lên núi, xuống biển tìm tới một thứ các ngươi nghĩ rằng tốt đẹp nhất, ai hợp lòng ta, ta lập tức độ hóa cho người đó. Nông phu tìm một ngày một đêm, mang về một đóa hoa hiếm thấy trên đời, bông hoa bảy cánh bảy màu, cực kỳ xinh đẹp và độc nhất; lại thêm một ngày nữa, người đánh cá cũng quay lại rồi, anh ta xách một thùng gỗ tới, trong thùng có một con cá nhỏ, con cá này có những cái vây lộng lẫy nhất trên đời, vô cùng đẹp nhưng mà có độc; đồ phu là người cuối cùng trở về, anh ta bắt được một con khi thông minh, toàn thân trắng như tuyết, thậm chí còn là một con khi đã gần như tuyệt chủng..."

Nói tới đây, Thẩm Phất trầm mặc hồi lâu, mới hỏi: "Thượng Thư đoán xem cuối cùng Phật tổ độ hóa cho ai?"

Lông mày Lưu Thượng Thư nhíu chặt, hiển nhiên không nghĩ ra đáp án. Thẩm Phất: "Từ trước tới nay ngài đều từ chối Thái tử và Tam hoàng tử, bản vương vì sao còn dám đến, đáp án cũng ở trong câu chuyện xưa này"

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lưu Thượng Thư vẫn cau mày không nhà, Thẩm Phất nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sắc trời đã muộn, bản vương cáo từ trước." "Điện hạ chờ chút," đột nhiên Lưu Thượng Thư lấy lại tinh thần: "Kính xin Điện hạ cho biết đáp án." Thẩm Phất bật cười: "Ngài thử ngẫm xem, đáp án do người khác nói há có thể giá trị bằng tự mình giác "

ngo. Nói xong không chút dừng lại mà rời đi. Ngồi trên xe ngựa, Tiêu Nhiên hỏi: "Đây chính là biện pháp mà huynh nói?"

Thẩm Phất: "Tạo sự chú ý của ông ấy là bước đầu." Tiêu Nhiên liếc nhìn anh: "Chỉ sợ chuyện xưa này cũng do huynh lung tung bịa đặt."

Thẩm Phất không phủ nhận: "Lưu Thượng Thư cũng sẽ không ngờ được một kẻ đường đường là hoàng tử lại bịa ra câu chuyện lừa gạt ông, mà lấy tính cách cao ngạo của ông, sẽ không tiếp tục hỏi đáp án nữa."

Rất nhanh trong cung lần thứ hai náo nhiệt lên, sứ thần tới Hoàng thành, còn có công chúa Phiên bang nữa, dù là chuyện nào cũng đủ để người ta say sưa bàn tán.

Yến tiệc được tổ chức bên trong điện lớn vàng son lộng lẫy, Mạnh Kình xưa nay giống nhau đều ngồi ở vị trí cao nhất, chỉ sau mỗi Hoàng đế, nhưng hôm nay vị trí cách Hoàng để gần nhất lại ngồi một vị hòa trượng, tướng mạo bình thường không có gì khác lạ, mà vẫn khiến người ta cảm thấy thần thánh không thể nhìn thẳng.

Tiêu Nhiên ngồi bên cạnh Thẩm Phất, hấp dẫn vô SỐ ánh mắt, rất nhiều người đang nghĩ tại sao Cửu hoàng tử lại vừa ý một cô gái xấu xí như vậy.

An phi cùng Hoàng hậu ngồi hai bên Hoàng đế, có thể thấy được mức độ sủng ái, hôm nay long nhan Hoàng để vô cùng vui vẻ, sứ thần tới chơi là một trong những lý do, quan trọng nhất chính là Tịnh Chân sự đích thân tới yến tiệc, phải biết rằng khi tiên để còn sống, cũng chưa chắc mời tới được trụ trì Quốc Tự, hôm nay ông ta lại chủ động đến, khiến Hoàng đế cảm giác nở mày nở mặt.

Khai tiệc, trên sân lập tức có vũ nữ lên múa, dáng múa mềm mại, cong vυ't như cầu vồng, một bài múa kết thúc, dẫn tới quần thần trầm trồ khen hay.

Công chúa Phiên bang ngồi phía dưới vị trí thứ hai bên trái của Hoàng đế, lấy khăn đen che mặt, có một đôi mắt đẹp vô cùng linh hoạt.

Hoàng đế đứng lên, mọi người vội vã đứng dậy: "Chén đầu tiên, kính mời công chúa và sứ thần đường xa mà den."

Công chúa nhấp một ngụm, âm thanh dịu dàng êm tai: "Lần này tới có thể thấy Tịnh Chân sự, còn có thể ngắm nhìn Hoàng Đô phồn hoa, quả nhiên không uổng công chút nào."

"Ồ," Hoàng đế cười nói: "Công chúa cũng nghe danh Tịnh Chân sự sao?"

"Ngày xưa đại sư đi du lịch đã từng tới thăm Phiên bang giảng Phật, may mắn được lắng nghe Phật âm một lần."