Quận chúa Trường Nhạc nhìn thấy Mạnh Kình, kích động hét: "Mạnh, Mạnh tướng quân, cứu ta!"Mạnh Kình đi tới bên hồ, trong ánh mắt ước ao của Quận chúa nhìn xuống cô ta: "Ngày xưa Quận chúa từng quất lính già lính tàn tật bên đường, cỡ nào hung hàng ngang ngược, tại hạ chỉ là kẻ vũ phu, thực sự không dám đυ.ng tới thân thể thiên kim của Quận chúa."
Một hồ nước rất khó có thể giam kẻ biết võ, nhưng quái lạ chính là, Quận chúa không có cách nào vận công được, chân khí như bị bít tắc trong kinh mạch. "Các ngươi chờ, bồn, bồn Quận chúa không để các người sống tốt....."
Một chữ cuối còn chưa nói xong, cô ta không còn sức lực mà giãy dụa nữa, dần chìm xuống đáy hồ.
Thẩm Phất coi như bị điếc, "Đứng bên hồ nguy hiểm quá, hay là chuyển sang nơi khác nói chuyện nhỉ?" Mọi người vừa mới đi khỏi, Thẩm Phất khẽ mỉm cười, vung ống tay áo lên, một lớp bụi bị thổi qua, vết chân mấy người bên hồ đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ có mỗi dấu vết Quận chúa Trường Nhạc một mình đi tới thôi.
Tạ Minh không nhịn được nghiêng đầu, nhưng mấy người đang đứng nơi khuất bóng, nên không thấy rõ được biểu hiện của Thẩm Phất ngay giây phút này: Không phải trong cùng đang thiết yếu đón gió tẩy" trần cho tướng quân sao?" Tại sao nhân vật chính lại xuất hiện ở nơi này? Thẩm Phất: "Lùi lại ba ngày sau rồi." Ta Minh bật cười, loại ngày như thế cũng có thể thay đổi tùy tiện sao?
"Bái thϊếp của Phiên bang vừa được gửi tới, ít ngày nữa sứ thần sẽ đến Hoàng Đô, cùng ăn mừng công lao to lớn của Mạnh tướng quân."
Phiên bang có nền thương mại phát triển cực kỳ nhanh chóng, quốc gia giàu có dân chúng đông đúc, đáng tiếc bị kẹp giữa triều đình và bộ tộc bên ngoài lãnh thổ, dân tộc ngoại vực tôn sùng sức mạnh, người người tập võ, ít kẻ trồng trọt canh cửi, cho nên nền kinh tế phát triển rất chậm, lần này viện cớ tiến đánh với triều đình, nhưng mục tiêu thực sự của các bộ tộc Ngoại vực chính là xâm chiếm lãnh thổ Phiên bang. Thẩm Phất nhìn về phía Mạnh Kình: "Tướng quân giúp Phiên bang hóa giải nguy cơ diệt vong đất nước, có kẻ nói chuyển này bọn họ mang theo số lượng đồ sộ kỳ trân dị bảo, còn có một vị công chúa nữa." "Tiền tài sắc đẹp đều là vật ngoài thân." Anh ta nói cực nhẹ, tựa như không để ý chút nào.
Nếu đổi thành bất cứ ai có câu cảm thán như vậy, Thẩm Phất chắc chắn rằng người đó đang giả vờ thanh cao, nhưng Mạnh Kình đã chinh chiến quanh năm trên chiến trường, toàn thân tỏa ra sự sát phạt, những từ đó được anh ta nói ra như là chuyện đương nhiên. Thẩm Phất: "Ta có lời muốn nói riêng cùng Mạnh tướng quân."
"Chuyện gì lại không thể nói trước mặt mọi người chứ, Điện hạ cứ nói luôn đi."
Những vị hoàng tử này đang có ý đồ gì, Mạnh Kình đều nhìn thấy rõ, anh căm ghét những tranh đoạt nơi triều chính, đương nhiên sẽ không ngỏ ý với bên nào. Tạ Minh đi phía sau bọn họ, lông mày nhíu chặt, hai tay Thẩm Phất trống trơn đi bàn điều kiện với người ta, sao có khả năng thành công được?
"Đương nhiên ta muốn Tướng quân giúp ta."
"Điện hạ thẳng thắn hơn Thái tử và Tam hoàng tử nhiều." Mắt Mạnh Kình nhìn thẳng: "Cũng rất tàn nhẫn."
Trơ mắt nhìn Quận chúa chìm xuống hồ, còn có thể nghĩ đi tiêu hủy chứng cớ, phân tâm tư này, không phải người thường có thể có.
"Tình hình như thế, ai cũng không thể chỉ lo thân mình, không ngại mời Tướng quân ra điều kiện." Mạnh Kình dừng bước lại, không biết nên nói tên hoàng tử này ngu ngốc hay lớn mật, lạnh nhạt đáp: "Có lẽ Điện hạ đã từng nghe một câu, võ có quân nhà Mạnh, văn có Lưu Thượng Triết."
Lưu Thượng Triết, ý chỉ Lưu Thượng Thư. "Nếu Điện hạ có bản lĩnh khiến Lưu Thượng Thư đứng về phía ngài, Mạnh Kình ta sẽ tận sức giúp đỡ." Thẩm Phất lặng lẽ nói: "Đương nhiên Lưu Thượng Thư đứng về phía ta, thiên kim của ông ấy còn gả cho ta đây này." "Có phải hay không, trong lòng Điện hạ rõ ràng" Mạnh Kình ôm quyền hành lễ: "Hạ quan xin cáo lui trước." Mắt thấy bóng lưng anh ta đi xa, Tạ Minh mở miệng nói: "Sợ rằng yêu cầu của anh ta rất khó đạt được" Bề ngoài mọi người đều cho rằng Lưu Thượng Thư đứng về phía Thẩm Phất, nhưng thực tế không phải vậy, chẳng qua Lưu Thượng Thư trả lại ân tình năm xưa của An phi thôi, mới cho bản thân một cái thân phận, còn về những chuyện khác, không có bất cứ tâm nhìn thấy rõ, anh căm ghét những tranh đoạt nơi triều chính, đương nhiên sẽ không ngỏ ý với bên nào. Tạ Minh đi phía sau bọn họ, lông mày nhíu chặt, hai tay Thẩm Phật trống trơn đi bàn điều kiện với người ta, sao có khả năng thành công được?
"Đương nhiên ta muốn Tướng quân giúp ta" "Điện hạ thẳng thắn hơn Thái tử và Tam hoàng tử nhiều." Mắt Mạnh Kình nhìn thằng: "Cũng rất tàn nhẫn."
Trơ mắt nhìn Quận chúa chìm xuống hồ, còn có thể nghĩ đi tiêu hủy chứng cớ, phân tâm tư này, không phải người thường có thể có.
"Tình hình như thế, ai cũng không thể chỉ lo thân mình, không ngại mời Tướng quân ra điều kiện." Mạnh Kình dừng bước lại, không biết nên nói tên hoàng tử này ngu ngốc hay lớn mật, lạnh nhạt đáp: "Có lẽ Điện hạ đã từng nghe một câu, võ có quân nhà Mạnh, văn có Lưu Thượng Triết."
Lưu Thượng Triết, ý chỉ Lưu Thượng Thư.
"Nếu Điện hạ có bản lĩnh khiến Lưu Thượng Thư đứng về phía ngài, Mạnh Kình ta sẽ tận sức giúp đỡ" Thẩm Phất lặng lẽ nói: "Đương nhiên Lưu Thượng Thư đứng về phía ta, thiên kim của ông ấy còn gả cho ta đây này."