Khương Hòa Lục cuối cùng cũng hiểu ra lời bác Vương nói lúc nãy, vì sao mà cô xuất đầu lộ diện sẽ tốt hơn.
Hóa ra là người mà cô quen.
Là người mà cô trăm phương ngàn kế để trốn.
Giờ thì hay rồi, cô không những trốn không nổi, còn phải chạy theo mà cầu cứu người ta.
Khương Hòa Lục nào dám tiếp tục cuộc điện thoại này nữa, lập tức tắt máy, căng thẳng đến lời nói cũng không còn lưu loát, “Thời….Thời tổng.”
Thời Hoài Kiến cách cô chưa đến ba mét, thản nhiên đáp lại một câu: “Ừm.”
“Chúng ta tìm cơ hội để nói chuyện một chút chứ?”
“Chẳng phải không tiện sao?”
“….Tiện, tiện chứ, nói chuyện cùng ngài thì thế nào cũng tiện mà.”
Khương Hòa Lục cuối cùng cũng nhận ra vì sao những người làm ăn kinh doanh lại hay nịnh hót như vậy.
Giờ đến lượt cô cũng chẳng thể hận nổi mà quỳ lạy người ta.
Ngân hàng Phong Thức là một trong những tài sản sản xuất chính của Đồng Thành, các loại gửi tiết kiệm từ nhỏ đến lớn, các khoản vay cho chủ doanh nghiệp, các hạng mục dịch vụ dự án đều có.
Những việc khác sẽ do cha Khương và các thuộc hạ phụ trách, việc mà Khương Hòa Lục cần làm là như bác Vương nói, làm quen với lão đại là được.
Thấy cô phản đối việc lấy lòng, sâu trong đôi mắt Thời Hoài Kiến là ẩn ý đang cười, đảo ngược được tình thế nên được thể lên mặt, “Giờ là thời gian xuống núi, có chuyện gì thì ngày mai đến phòng làm việc tìm tôi.”
Dù trong lòng đang rất vội, cũng không thể làm trái ý lão đại, Khương Hòa Lục bèn gật đầu lịa lịa như gà mổ thóc “Dạ, Thời tổng đi thong thả.”
“Tôi không cần đi thong thả.”
“Vậy ngài đi nhanh một chút.”
“……”
Khương Hòa Lục vẫn dáng vẻ cười như một kẻ ngốc, khẽ gật đầu, thái độ có phần đàng hoàng cung kính.
-
Buổi chiều, các đoàn khách đều trở về.
Trở về nhà, Khương Hòa Lục nhận được tin nhắn từ wechat của Vu Thi.
[Chị em tốt, cậu biết Thời gia đã bồi thường gì cho Ninh Ninh không?]
[Hử?]
[Một chiếc váy 2000 tệ!] Vu Thi gửi liền mấy cái icon, bồi thêm: [Nghe nói đích thân thằng tiểu quỷ Thời Vọng mua nữa, quá thành ý rồi.]
Thời gia chắc chắn không phải loại mà đối phương đòi 200 tệ liền đưa cho người ta 200 tệ.
Vu Thi: [Tớ nghĩ là thái tử gia là người tốt, những thông tin sai lệch đều là giả.]
Khương Hòa Lục: [Tớ cũng cảm thấy vậy.]
Vu Thi: [Cậu làm sao cảm thấy được?]
Khương Hòa Lục kể cho cô biết chuyện về ngân hàng Phong Thức.
Sau khi nghe hết, Vu Thi không hề hùa theo, ngược lại còn đưa ra một phán đoán chắc chắn.
[Chuyện này hẳn có ẩn tình, anh ta cũng không làm ăn thua lỗ gì, đột nhiên lại tốt như vậy, nói không chừng đã nhắm chúng thứ gì đó.]
[Thứ gì?]
[Cậu nói xem.]
Lời của Vu Thi khiến Khương Hòa Lục giật mình mà thức tỉnh.
Chẳng có bữa ăn nào miễn phí trên đời này hết, các ngân hàng lớn đều không dám mạo hiểm rủi ro, vì sao anh phải làm vậy? Nhà từ thiện chăng?
Anh không phải là muốn cùng cô có chút gì đó chứ?
Nhưng nhiều năm như vậy rồi, chẳng có người phụ nữ nào cạnh anh, cô cảm thấy anh chẳng có chút hứng thú gì với phụ nữ, hoặc là anh vẫn nhớ đến vợ trước? Cũng chính là mẹ của Thời Vọng?
An toàn là trên hết, nhờ lời nhắc nhở của Vu Thi, buổi gặp gỡ của Khương Hòa Lục và Thời Hoài Kiến để nói chuyện làm ăn, cô bọc quanh mình là một chiếc áo khoác cỡ đại, để bản thân được bảo vệ thật tốt rồi mới ra ngoài.
Mặc dày như vậy, có chắc là an toàn?
Thư ký của Thời Hoài Kiến ngênh đón cô, đưa cô đi qua những lối an toàn, ngồi thang máy riêng để đến thẳng phòng tối cao, sau khi đưa cô vào, lễ độ cung kính giải thích.
“Thời tổng đang họp, ngài sẽ sớm qua đây thôi.”
Không có ai trong phòng làm việc, Khương Hòa Lục quan sát xung quanh một chút, ngó trái rồi lại ngó phải.
Vốn tưởng rằng phòng làm việc của thái tử gia bố trí xa hoa, không ngờ rằng lại đơn giản đến vậy, một căn phòng cấu tạo bởi các sắc lạnh trắng xám đen, chiếc ghế sofa được tạo hình khối gọn gàng, dường như chẳng tìm được gì thưởng thức hoặc cách bài trí quá đơn giản.
Phong cách thật lạnh lùng.
Duy nhất có chút thú vị là một con người máy nhỏ cao một mét mà Thời Hoài Kiến tập luyện cho nó cách phục vụ khách sao cho thu hút.
“Mày biết nói không?” Khương Hòa Lục tò mò hỏi.
“Có chứ.” Người máy nhỏ cất tiếng nói, “Xin hỏi cô muốn hỏi điều gì?”
Khương Hòa Lục bị dọa cho giật mình, sau đó lùi lại vài bước ôm lấy ngực, hoản hồn cảm khái một câu: “TMD, thật sự biết nói à.”
Người máy nhỏ: “Cỏ, là một loại thực vật thân cỏ, là thuật ngữ dùng cho một loại thực vật.”
*cỏ: trong câu chửi có một chữ cỏ, từ này chuyên sử dụng mang ý nghĩa như TMD.
“…..” Lại còn có trí tuệ nữa.
Lúc đó, bên phía cửa có tiếng động.
Trên tay Thời Hoài Kiến đang cầm tệp hồ sơ, nhìn về hướng cô và bước rất nhanh.
Khương Hòa Lục lập tức trở nên ngoan ngoãn, nghiêm túc, trong lòng thở dài, tốc độ buổi họp này của anh có vẻ hơi nhanh, còn tưởng rằng sẽ như Thẩm Tây Thành để cô đợi hai ba tiếng đồng hồ, không ngờ rằng chỉ vài phút đã qua chỗ cô rồi.
“Ngồi đi.” Thời Hoài Kiến mở lời, giọng điệu điềm tĩnh.
Khương Hòa Lục không yên tâm khi ngồi xuống, vô cùng cẩn trọng.
Thời Hoài Kiến vì bộ trang phục trên người cô mà dừng vài giây, “Cô lạnh lắm sao?”
“Ừm…hơi lạnh chút.”
Anh không hề nghi ngờ, sai người máy nhỏ cho nhiệt độ phòng cao lên chút.
Phía sau bàn làm việc màu đen, Thời Hoài Kiến ngồi trên chiếc ghế da cùng màu, chiếc áo sơ mi phẳng phiu, cổ áo và cổ tay áo cũng rất phẳng phiu hiện ra dáng vẻ tao nhã, phong thái thì ung dung bình tĩnh.
Anh vừa xử lý giấy tờ trên tay, vừa hỏi cô gái đang ngồi ở sofa: “Uống gì không?”
Khương Hòa Lục căng thẳng tay ra đầy mồ hôi: “Tôi không uống.”
“Cô đến hơi muộn, giờ cũng là giờ ăn trưa rồi.” Anh dừng lại vài giây, “Cùng nhau đi ăn trưa luôn chứ?”
“Không, không cần đâu.”
Thời Hoài Kiến nhìn cô vài giây, trong đôi mắt anh có chút khó hiểu.
Khương Hòa Lục ngạc nhiên: “Sao vậy?”
“Không có chuyện gì to tát lắm.” Anh quay người, qua đưa cốc nước cho cô, để cô không giật mình nên ngữ điệu rất ôn hòa, “Cách giao tiếp này của chúng ta, người ta không biết còn tưởng tôi đang cầu cứu cô.”
“……”
Uống gì hay cùng nhau ăn một bữa, những yêu cầu kiểu này đều bị cô quả quyết từ chối.
Rõ ràng là đang cầu cứu người ta mà cô lại như bên A cao cao tại thượng.
“Tôi xin lỗi, hôm nay tôi hơi căng thẳng.” Khương Hòa Lục nhỏ giọng giải thích, “Ngày mai tôi mời ngài ăn cơm, được không?”
“Được.”
Thấy cô lấm tấm mồ hôi trên trán, quả thật lo lắng, nhưng…có thể là vì mặc quá nhiều áo.
Thời Hoài Kiến không để chuyện nhỏ này mà làm lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề.
Thời gia với cô chẳng có mối quan hệ máu mủ gì nhưng lại có thể đặc cách giúp đỡ một cách tử tế, dù là lợi hay hại thì cũng do Khương Thị tự mình gánh vác.
Bác Vương nói những vấn đề khác không cần Khương Hòa Lục bận tâm, cô chỉ cần để tâm tới những phân tích của Thời Hòa Kiến, lắng nghe thật tỉ mỉ là được rồi.
Đáng tiếc, cô nghe không hiểu gì, đành phải lấy bút ghi lại những từ then chốt.
“Nghe không hiểu cũng không sao.” Thời Hoài Kiến nhìn những ghi chú của cô, “Không cần ghi những thứ này, tài liệu liên quan tôi đã gửi cho người phụ trách phía gia đình cô rồi.”
“…Vậy được rồi.”
“Bút của cô vẫn thích hợp với việc vẽ đầu lợn hơn.”
“……”
Khương Hòa Lục lúng ta lúng túng sờ vào chiếc mũi.
Lo lắng anh sẽ sinh thù, cô liền cười ha ha: “Thời tổng, tôi biết ngài đại nhân đại lượng, lẽ nào lại có thể tính toán chuyện này với tôi sao?”
Dừng lại một chút, cô nói tiếp: “Thế này không được, để tôi giúp ngài mắng lại nhé.”
Nói xong, cô vẽ lên giấy một chiếc đầu lợn.
Sau đó bên cạnh viết lên ba chữ “Khương Hòa Lục”.
“Được rồi, ngài nhìn xem.”
Cô rất chân thành khi bày ra tác phẩm của mình cho anh xem, cười một cách vô thức.
Chiếc đầu lợn này so với lần trước giống y hệt nhau, chỉ có cái tên bên cạnh đã đổi thành tên cô rồi.
Nụ cười của cô dịu dàng đến yên bình, con ngươi dường như ẩn chứa cả một dải ngân hà rực rỡ, không cẩn thận sẽ rơi vào hư không ấy.
Thu lại ánh mắt của mình, Thời Hoài Kiến gật đầu đáp lại mà không hề cáu giận: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì cô đi trước đi.”
“Vậy ý ngài là không trách tôi sao?”
“Ừm.”
“Vậy thì quá tốt rồi! Thật lòng rất cảm ơn anh.” Khương Hòa Lục lập tức cúi đầu trước anh: “Không ngờ rằng Thời tổng không chỉ đẹp trai lắm tiền, khí chất hơn người, thông minh hơn người, giải quyết công việc hòa nhã, tấm lòng thật tốt biết bao nhiêu.”
“Được rồi, quá lời rồi.” Thời Hoài Kiến lần này đã bóc mẽ hoàn toàn về hành động của cô: “Lần sau thì đừng mặc nhiều quần áo nữa.”
“Hả?”
“Nếu tôi thật sự muốn làm gì cô, cô có mặc nhiều hơn nữa cũng chẳng có tác dụng.”
“……”
Đôi mắt sâu thẳm của anh dường như có thể nhìn thấu sự việc.
Lòng bàn tay Khương Hòa Lục lại bắt đầu ra mồ hôi.
-- Anh cũng biết ư?
Không phải chứ?
Sau nhiều lần quan sát, cô xác nhận Thời Hoài Kiến đã biết ý đồ mặc áo khoác lớn của cô.
Nhưng anh chẳng vì điều đó mà tức giận, lại nhã nhặn như không có chuyện gì xảy ra.
Như vậy, rõ ràng cô là người tính toán, tự cho mình là đúng.
“Xin lỗi, giờ thì tôi biết ngài thực sự là người tốt.” Khương Hòa Lục lòng đầy áy náy, trước khi đi còn nhấn mạnh một câu: “Sau này, tôi không trốn ngài nữa.”
Vì thế, trắc trở lần này của anh vẻn vẹn đổi lại được bốn chữ “không trốn anh nữa”.
Nhìn bước đi vội vàng rời đi của cô, Thời Hoài Kiến không cho rằng cô nói được làm được, biểu hiện trên gương mặt nhỏ nhắn của cô cho thấy vẫn còn chút sợ anh.
Sau khi vị khách đã rời đi, thư ký bước vào.
Phát hiện ra ông chủ của mình bận việc đến cơm cũng không ăn, thư ký suýt chút nữa không kìm nén được mà bật cười.
Không biết là do ông chủ suốt cả một thời gian dài không tiếp xúc với phụ nữ hay là do áp lực không biết nên làm sao để chiều lòng các cô gái, nếu như là trong vòng tay của những người đàn ông khác, đừng nói là ăn cơm, nói không chừng đã bị kéo vào lòng rồi.
Thư ký sau khi báo cáo xong công việc, giúp ông chủ của mình sắp xếp lại mặt bàn làm việc.
Một tờ giấy nhăn nhúm nằm trên mặt bàn nhìn có vẻ lạc lõng.
Lúc thư ký chuẩn bị ném nó đi, Thời Hoài Kiến bỗng lên tiếng: “Đừng vứt.”
“Dạ?” Thư ký có chút khó tin, liền trải tờ giấy ra xem, chỉ là một bức tranh đầu lợn: “Tờ giấy nhăn nhúm này không vứt sao ạ?”
“Không vứt.”
“Chiếc đầu lợn trên tờ giấy này là Khương tiểu thư vẽ ạ?”
“Ừm.”
“Vẽ cũng không đẹp lắm.”
Thời Hoài Kiến lấy lại bức tranh đầu lợn, san phẳng tờ giấy ra rồi dùng kẹp để kẹp lại, mặt không chút cảm xúc nhìn tiểu thư ký: “Đẹp hơn cậu đấy.”