Trước tiên, Khương Hòa Lục chạy tới bệnh viện, nói lại cho cha Khương tin mừng của Phong Thức.
Nửa năm trở lại đây, cha cô già đi cả chục tuổi, bệnh tình lúc tốt lúc xấu, tâm tình cũng tùy theo Khương Thị mà lên xuống thất thường, Khương Hòa Lục nói lại cho ông một chút tin tốt lành.
Thứ nhất là Thẩm Tây Thành sẵn lòng giúp đỡ Khương Thị.
Thứ hai là sự giúp đỡ của ngân hàng Phong Thức.
Tuy là không đại diện Khương Thị có thể tiếp tục quản lý như trước, nhưng ít nhất là còn có hy vọng.
“Đứa con ngoan.” Cha Khương nửa nằm trên giường bệnh nhìn dáng vẻ con gái vô cùng hứng khởi, không kìm nén được mà xúc đông: “Con xem con những ngày này phải bôn ba khắp nơi, đã gầy thành ra bộ dạng như vậy rồi.”
“Đâu có đâu, con còn béo lên rất nhiều.” Khương Hòa Lục vừa nói vừa nhéo vào mặt mình: “Ba nhìn này, bao nhiêu thịt như này.”
Gầy hay không gầy chẳng lẽ người cha già này lại không nhìn ra được.
Từ nhỏ đến giờ ông đều cho con gái mình những điều kiện sinh sống tốt nhất, không một chút hạn chế sự phát triển của cô, chỉ hy vọng cô có thể làm điều mình thích, nhưng chuyện không như mong đợi, thời gian này, ông luôn phải nhìn thấy cô trong cảnh tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
“Tiểu Hòa.” Cha Khương vỗ vỗ vào tay cô: “Con và Thẩm nhị thiếu thế nào rồi?”
“À thì…vẫn tốt ạ.”
“Nếu đã cùng người ta ở bên nhau, vậy thì nên sống tốt một chút, Nhị thiếu gia cũng đối nhân xử thế không tệ.”
Khương Hòa Lục gật đầu.
Cô thừa nhận, nhân phẩm Thẩm Tây Thành không quá xấu, chỉ là có lúc quá thẳng tính.
“Vừa hay mấy ngày nay tình hình sức khỏe của ta cũng tốt hơn, nếu con có thời gian thì dẫn cậu ấy đến thăm ta.” Cha Khương lại nói tiếp: “Ta muốn trực tiếp nói lời cảm ơn cậu ta, cảm tạ vì đã chăm sóc cho Khương Thị và con.”
Yêu cầu này của ông khiến Khương Hòa Lục có chút bối rối.
Bạch nguyệt quang của Thẩm Tây Thành sắp trở về rồi, anh làm gì có thời gian để ý tới cô, chứ đừng nói là cùng cô đến bệnh viện thăm cha cô.
Thấy cô do dự, cha Khương hoài nghi: “Sao vậy? Không tiện sao?”
“Không tiện lắm ạ.”
“Tình cảm của các con không hòa hợp sao?”
“Không có chuyện đó.” Khương Hòa Lục vội vàng giải thích: “Anh ấy đối với con rất tốt, chỉ là…rất bận, ba cũng biết những người làm ăn mà, ngày ngày đều bận rộn túi bụi chạy tới chạy lui.”
Cha Khương gật đầu: “Không sao, con nói với cậu ấy dành cho ta hai mươi phút là được rồi, không gặp được cậu ấy, ta không yên tâm.”
Cha Khương thái độ rất kiên quyết muốn gặp bằng được Thẩm Tây Thành.
Khương Hòa Lục có hai cái não cũng phải nghĩ được cách từ chối, nếu lỡ như ông biết rằng cô chỉ là thế thân của người ta, đến bạn gái còn không được tính, người lớn tuổi như ông chẳng phải sẽ rất buồn sao.
-
Tối đến.
Khương Hòa Lục ở phòng bệnh chăm sóc cho cha đột nhiên nhận được điện thoại của Thời Hoài Kiến.
Đầu bên kia là giọng nam trầm đầy sức hút: “Cô đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy ra ngoài ăn nhé.”
“Sao cơ?”
“Trước đó chẳng phải nói rồi sao?”
Khương Hòa Lục nhớ ra lời nói tối qua ở phòng làm việc của anh, vì đã lỡ từ chối bữa trưa cùng anh nên đã đồng ý là hôm sau mời anh đi ăn.
Lời nói này, Khương Hòa Lục vì căng thẳng nên mới nói ra, đã không ghi nhớ trong não bộ, nói xong quên luôn.
Giờ thì hay rồi, còn để người ta chủ động nhắc nhở.
Xem lại thời gian thì cũng đã bảy giờ tối rồi, có ăn xong cũng không được ghi điểm.
Không muốn để bản thân trở thành người không giữ lời, Khương Hòa Lục hỏi anh xem muốn ăn gì.
Từ kinh nghiệm lần trước ở khu suối nước nóng có thể thấy anh khá kén chọn trong việc ăn, hơn nữa khẩu vị cũng rất đặc biệt.
Một bữa ăn vài ngàn tệ với điều kiện kinh tế trước mắt của cô không hợp lý lắm.
Cũng may mà Thời Hoài Kiến cũng không đề xuất một cái tên nhà hàng ăn thái quá, ngược lại còn chọn một quán ăn hợp tình hợp lý.
Định xong thời gian hẹn gặp mặt, Khương Hòa Lục đến sớm hơn năm phút, phát hiện ra anh còn đến sớm hơn cả cô, dáng người đàn ông cao to đang đứng cạnh chiếc xe Bafos, khớp xương trên những ngón tay rất rõ nét, rất thận trọng trong từng lời nói khi nói chuyện điện thoại với người khác, nghiêm khắc và lạnh lùng.
Khương Hòa Lục bước qua đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chỉ bằng một gang tay, chầm chậm ngẩng lên mới nhìn rõ được anh, sau khi chạm ánh mắt anh, nở một nụ cười ngọt ngào chào anh: “Thời tổng.”
Không giống như những lần chạm mặt trước bị bọc trong một chiếc áo khoác lớn, lần này cô mặc một chiếc váy hai dây mát mẻ, màu hơi sẫm, cổ xẻ hình chữ V, không có vẻ như là ngạo mạn, cánh tay cùng với đôi chân nhỏ trắng nõn nà của cô lộ ra toát lên vẻ thanh thuần nhưng đầy gợi cảm.
Sau khi xác nhận anh là người tốt, cô không còn hà khắc nữa, gan cũng lớn hơn, chủ động bắt chuyện: “Vốn định là tôi sẽ liên hệ ngài, nhưng lại sợ ngài bận…”
Thời Hoài Kiến nhìn cô thích thú.
Chiếc miệng xinh xẻo này còn biết nói dối.
Đã nói rằng hôm nay mời anh ăn cơm, nhưng lại trì hoãn đến tận tối, lúc nhận được điện thoại của anh còn bối rối, giờ lại còn “vốn định sẽ liên hệ”.
Thời Hoài Kiến bày tỏ thẳng thắn: “Nếu cô liên hệ với tôi, tôi sẽ không bận nữa.”
“……”
Như vậy chẳng phải cô không còn đường lui sao.
Lúc gọi món có thịt bò, thịt dê, chân giờ sốt tương cay, những món về lòng lợn đều bị Khương Hòa Lục gạt ra, những món cô chọn nào là canh hoa hồng dưỡng sinh, thủy tinh nãi đông lạnh, băng đường tương liên v.v
Nếu như người ngồi diện là Vu Thi, Khương Hòa Lục chắc chắn sẽ gọi hai chai bia, thêm mấy món thịt cay tạo nên hương vị tuyệt hảo.
Đáng tiếc hôm nay không chỉ là cùng với đàn ông ăn cơm, cô lại còn trong giai đoạn rụng dâu, không được ăn đồ lạnh đồ cay, do vậy mà đã đổi đồ uống thành các thức uống trái cây ấm.
Cô và Thời Hoài Kiến đều không phải người giỏi ăn nói, nhưng giữa hai người chẳng hề có rào cản nào cả, trong lúc đó còn nói chuyện về cách nuôi dạy con.
Có thể thấy rằng Thời Hoài Kiến không hẳn là không lo lắng cho Thời Vọng, có thể là lần đầu làm cha, lại thêm không có kinh nghiệm của người mẹ, việc anh không biết cách xử lý một đứa trẻ vị thành niên cũng dễ hiểu.
Cho dù Khương Hòa Lục rất hiếu kỳ anh rốt cuộc có phải có con từ hồi mười mấy tuổi hay không, nhưng do là chuyện nhà người ta, chỉ nên nói mấy câu nịnh hót.
“Thời tổng phong nhã hào hoa, có lẽ sẽ có rất nhiều tiểu cô nướng thích kiểu người như ngài, giờ con trai cũng lớn rồi, thực ra thì cũng có thể cân nhắc về việc tìm mẹ kế.”
Không biết thế nào mà lời tán dương của cô đã trở nên lố bịch rồi.
Thời Hoài Kiến chẳng hề phản ứng lại, khóe môi hơi nhếch lên dường như có ý cười cô.
Bỗng chột dạ, Khương Hòa Lục phát hiện ra lời nói của bản thân hình như là đang “tự tiến cử”, vội sửa lại: “Tôi là vì nghĩ cho ngài, không có ý gì khác.”
“Có cũng không sao.”
“……”
——!?
Cô xin thề, cô tuyệt đối không nghĩ rằng sẽ làm mẹ kế.
Thật sự cảm thấy rất xấu hổ, cô viện cớ đi vệ sinh để tạm thời lui đi.
Lúc nhìn vào gương trang điểm, Khương Hòa Lục thực sự cảm thấy rất hối hận, lại nhớ lại những câu mà bản thân vừa nói thật sự là không hợp lý mà, gia đình nhà người ta qua bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào không biết tìm mẹ kế cho con trai họ à? Còn để cô phải nhắc nhở sao?
Lúc đi ra, tiếng điện thoại bỗng reo lên.
Là cha Khương gọi đến.
Bởi vì cô đi vội quá nên quên mất đã nói với cha.
“Tiểu Hòa, con đang ở đâu đấy?” Giọng nói của cha Khương trong điện thoại.
“Con đang ra ngoài ăn.”
“Đi ăn? Con đi một mình sao?”
“Không ạ.” Khương Hòa Lục do dự, “Còn có một người nữa.”
“Con và Thẩm thiếu gia cùng ăn sao?”
“Không ạ.”
“Vậy con giờ đang đi ăn cùng ai? Tối muộn như vậy rồi, con gái ở ngoài nên cẩn thận một chút.”
Nghe những lời nói quan tâm của cha trong điện thoại, Khương Hòa Lục vừa đi vừa suy nghĩ, nên nói sao cho hợp lý chút.
Nếu như nói với cha Khương là cô đi ăn cùng Thời Hoài Kiến, ông chắc chắn sẽ hỏi một số chuyện nữa.
Có lẽ sẽ nghĩ rằng tối muộn như vậy rồi mà cô với một người đàn ông cùng nhau ăn tối là không bình thường, rồi ông lại suy nghĩ nhiều.
Vì thế, vẫn nên nói dối thì hơn.
Cô suy nghĩ cặn kẽ, trông có vẻ như trang trọng nghiêm túc.
Cách đó không xa, Thời Hoài Kiến ở phía trước từ quầy thu ngân đi đến thấy bộ dạng của cô mà không nhịn nổi cười, suy cho cùng vẫn là tiểu cô nương này mỗi lần nhận điện thoại đều do dự, bị làm khó đến mức đáng yêu.
Anh đưa ánh mắt nhìn về phía cô, kiên nhẫn chờ đợi cô.
Không nghĩ nữa.
Vài giây sau, anh nghe thấy cô trả lời cha rất nghiêm túc: “Ba, ba đừng lo lắng, con đi ăn cùng với cô bạn thân nhất của con mà.”
“……”
Cô bạn thân nhất?
Thời Hoài Kiến không ngờ cái tên của mình, lại trở nên khó nói như thế.
Trước tiên là muốn rút lại những đánh giá về sự đáng yêu của cô.
Sau là tìm cô đòi lại công bằng.
Cha Khương không hề hoài nghi về lời nói của con gái: “Vậy con ăn xong thì về sớm nhé.”
“Vâng.”
Cúp máy, quay đầu lại Khương Hòa Lục phát hiện ra Thời Hoài Kiến đứng cách đó không quá ba mét, đôi mắt nhìn cô rất nặng nề.
Khiến cho cô có chút căng thẳng.
Khương Hòa Lục bước qua đó, gượng cười: “Thời tổng, ngài cũng đi vệ sinh sao?”
“Không có.” Thời Hoài Kiến điềm tĩnh đáp lại, “Tôi sợ cô lạc đường, đến để đón cô.”
“Nhà hàng này không lớn lắm, không thể lạc được, ngài không cần lo lắng cho tôi.”
“Làm một cô bạn thân tốt, lo lắng cũng là chuyện nên làm mà.”
“……”
Cô sững lại.
Anh đã nghe thấy hết rồi?
Nhìn người đàn ông đang từng bước từng bước đi đến phía cô không hề vội vã, trong lòng Khương Hòa Lục ngược lại đang cảm thấy rất rối, miễn cưỡng nói thêm: “Thời tổng, chuyện này…”
“Tôi từ khi nào đã trở thành cô bạn thân của cô rồi?”
“….Chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
“Ngoài ý muốn gì cơ?”
Từng câu từng chữ từng âm thanh nghe được, anh đều dựa vào đó mà đi trước một bước.
Dường như cô đã tự đẩy bản thân vào chân tường.
Khuôn mặt của Khương Hòa Lục lại đỏ dần lên, vừa lùi vừa giả bộ đánh lạc hướng: “Ngài đẹp trai như vậy, làm sao có thể là cô bạn thân của tôi được chứ.”
Thời Hoài Kiến dừng bước, bờ môi mỏng đang cười mỉm, “Vậy cô nói xem, tôi là gì của cô?”