Tiểu Trà Xanh Của Nhị Thiếu Gia

Chương 13

So với việc phải nghe những lời giáo huấn của Thời Hoài Kiến, ở cạnh kẻ không quan tâm cô như Thẩm Tây Thành và lão Mỹ bên cạnh, lặng lẽ làm một bình hoa, lựa chọn này của Khương Hòa Lục vẫn được ưu tiên hơn.

Lão Mỹ rất tò mò với chùa miếu nước nhà, cách bài trí khí thế, phú quý cùng với các tiểu sư muội và đại sư mặc áo cà sa khiến lão vô cùng hiếu kỳ, đặc biệt còn đi rút quẻ.

Khương Hòa Lục ở bên cạnh cũng hứng thú chăm chú nhìn theo, phát hiện ra Thẩm Tây Thành cũng rút một quẻ, còn đưa tiền cho hòa thượng giải chữ.

Không biết là đã nghe được gì mà anh không vui lắm.

Quay đầu, Thẩm Tây Thành hỏi cô có muốn rút một quẻ.

“Em không cần đâu.” Khương Hòa Lục lắc đầu.

“Em không muốn rút thử xem nhân duyên của chúng ta sao?”

“……”

Quả nhiên chẳng có chút liêm sỉ.

Cô chẳng hề muốn xin nhân duyên của họ.

“Lúc nãy anh xin được gì vậy” Khương Hòa Lục giả vờ rất hứng thú, “Không phải là xin quẻ nhân duyên của anh và cô ấy chứ?”

Vốn chỉ định tùy ý hỏi đại một câu, không ngờ rằng Thẩm Tây Thành lại gật đầu.

Thật là…

Cái kiểu si tình này cũng cô cũng chẳng bớt ngờ tẹo nào.

“Đáng tiếc, anh và cô ấy thật sự không có duyên phận, cho dù cô ấy có trở về cũng không thể ở bên nhau.” Thẩm Tây Thành khá nghiêm túc nói “Điều này chứng minh, nhân duyên của anh và em vẫn tốt hơn.”

“……”

Anh và Trần Thanh Vận không có duyên, với cô lại càng không thể có duyên!

Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Tây Thành, Khương Hòa Lục dường như có thể đoán ra được, bạch nguyệt quang của anh có thể thật sự sắp trở về rồi.

Cứ như thế này, cô có thể sẽ không gặp nhiều rắc rối với anh nữa.

Nếu không phải là anh còn giúp đỡ cho Khương Thị, cô bây giờ có thể buông tay mà bỏ đi rồi.

Đáng tiếc, vở kịch này vẫn phải diễn.

“Anh phải tin vào bản thân.” Khương Hòa Lục làm ra vẻ an ủi anh, “Có lẽ sẽ có kỳ tích, có lẽ hai người sẽ có thể ở bên nhau.”

“A Hòa, anh biết là em hiểu anh mà.” Thẩm Tây Thành bộc lộ sầu não, “Người ta thường nói, rất nhiều đàn ông cả đời đều muốn lấy cô gái năm mười bảy tuổi mà họ thích.”

“…..” Người ta thường nói quần què, đây chẳng phải là bình luận trên NetEase sao?

“Tuy anh không cưới được cô ấy, nhưng anh biết, cho dù anh trở thành người thế nào thì em vẫn luôn ở bên cạnh anh.”

“…..” Anh thử trở thành kẻ nghèo kiết xác xem.

“Đợi qua một thời gian nữa, anh sẽ gửi em một bản hợp đồng mới tốt hơn.” Thẩm Tây Thành hạ giọng dỗ dành cô, “Chỉ cần em ngoan ngoãn luôn ở bên anh, anh sẽ không vứt bỏ em.”

“……”

Khương Hòa Lục cảm động suýt khóc.

Thế nhưng còn có người chân thành khoe khoang chiếc lốp dự phòng của mình, cô thật sự sợ rằng bản thân một ngày nào đó sẽ cười một trận hoặc đá vào mặt anh để anh biết rằng trên đời này, không chỉ không có được tình đầu, mà còn được nhận Phật Sơn vô ảnh cước.

*chiếc lốp dự phòng: nghĩa bóng là nhắc đến một người trong mối quan hệ không được công nhận

Thẩm nhị cẩu từ lúc bắt đầu đến giờ đều không nhận ra vị trí của bản thân, nếu như anh biết rằng cô không chỉ không giống Trần Thanh Vận tẹo nào mà còn không thích những lời nói của anh thì mọi thứ sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Vì lão Mỹ muốn ngắm cảnh trên núi, lúc xuống núi, bọn họ đã cùng nhau đi bộ.

Từng đoàn du khách trên đường nối tiếp nhau, cười cười nói nói, phong cảnh nơi đây khiến con người ta cảm thấy dễ chịu, bất luận là đi cùng du khách hay lão Mỹ, tâm trạng cũng đều tốt.

Phía trước gần nhất là Thẩm Tây Thành và lão Mỹ.

Phía sau là nhóm người của Thời Hoài Kiến.

Thật xui xẻo khi Khương Hòa Lục lại bị kẹt giữa đám người bọn họ.

Ngại ngùng khi trở thành thịt kẹp bánh bao.

Đang đi đột nhiên phía trước cô có náo loạn.

“A……! Con nhện to lớn này ở đâu xuất hiện vậy, mẹ ơi!”

Các cô gái trong nhóm du khách bắt đầu la hét.

Giữa bụi cây và bên cạnh cây táo đỏ già, xuất hiện một cái mạng nhện đường kính cỡ hơn một mét, ở trên phiến đá trước núi có một con nhện hoa, to bằng lòng bàn tay từ trên rơi xuống.

Người ở phía trên không dám đi, người phía sau không đi được.

Khương Hòa Lục cũng phải dừng lại.

Nếu như cô không đi tiếp, có thể sẽ lại chạm mặt nhóm người Thời Hoài Kiến.

Cô không chấp nhận số phận.

Khương Hòa Lục dứt khoát bẻ một cành cây, sau đó dạt nhóm người sang hai bên và khều con nhện ra.

Con nhện với chiếc bụng tròn trịa và những cái chân dài đang bò với tốc độ nhanh đến khϊếp người.

Sau khi đuổi con nhện chạy đi, Khương Hòa Lục ném cành cây đi, vội vã tăng tốc bước tiếp.

Thời Hoài Kiến ở phía sau hướng nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh và dịu dàng của cô.

Xem dáng vẻ này, cô không chỉ có bản lĩnh trốn anh mà lòng can đảm cũng lớn lắm.

Lúc mà mọi người còn đang phân tích con nhện độc này, Khương Hòa Lục đã ném cành cây tiến lên phía trước rồi.

Nhóm người Thẩm Tây Thành đã dừng lúc nào không hay.

“Bên đó có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

Khương Hòa Lục từ phía sau bắt kịp đoàn của anh đi lên có hơi sững sờ, do dự nói: “Có con nhện cản đường.”

“Nhện?” Thẩm Tây Thành cũng có nghe qua một vài chuyện liên quan đến mấy con nhện trên núi, vội hỏi: “Có độc không? Em không sao chứ?”

“Em không sao.” Khương Hòa Lục đột nhiên ý thức được hành vi của bản thân lao qua đoàn người là không hợp lý liền giải thích, “Vẫn may em chạy nhanh, nếu không thật sự đã bị dọa chết rồi, sợ quá đi à.”

Thời Hoài Kiến thong thả từ đằng sau tiến lên nghe thấy câu nói này liền phối hợp ăn ý: “Đúng rồi, Khương tiểu thư ban nãy bị dọa suýt bắn tim ra ngoài.”

Khương Hòa Lục: “……….”

Quay đầu lại nhìn, anh nở nụ cười ấm áp.

Một nụ cười xác thực không hề nghi ngờ.

“Không sao là tốt rồi, đừng sợ.” Thẩm Tây Thành nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Khương Hòa Lục, “Em cứ ở sau lưng anh.”

Khương Hòa Lục tiếp tục bộ dáng yếu ớt, nhẹ nhàng gật đầu rồi theo sau họ.

Không biết thế nào mà Thời Hoài Kiến vốn ở sau cô giờ cũng bắt kịp rồi.

Ở ngay phía sau.

Nếu không có đám người che chắn chắc khoảng cách giữa bọn họ không đến hai mét.

Khương Hòa Lục nhớ đến câu nói “dù cách 180 mét cũng sẽ chào hỏi anh”, hận không thể cho bản thân một cái tát, từ sáng đến tối chỉ biết ăn nói lung tung.

“Khương tiểu thư.”

Một giọng nam khàn từ sau vọng lên.

Muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được.

Cô bước đi chậm lại, Thời Hoài Kiến cũng đã đi lối bên cạnh cô, phía sát người anh là hàng rào bảo hộ, không biết là vô tình hay chấp nhặt, anh đã chặn cô ở cuối đường.

“Khương tiểu thư học đại học mỹ thuật sao?” Thời Hoài Kiến tùy tiện hỏi một câu.

“Không có á.”

“Vậy sao trình độ vẽ lại tốt đến vậy.”

“Có sao?”

“Đặc biệt là vẽ lợn.”

“……”

Bước chân dừng lại, động não một chút, cô đã hiểu ra vấn đề.

Không phải chứ….thật sự bị phát hiện rồi sao?

“Thì…cũng được.” Khương Hòa Lục xấu hổ cúi mặt xuống, vội vàng giải thích, “Chỉ là tùy ý vẽ một chút, không phải như anh nói đâu.”

“Rất đẹp mà.” Anh tuyên bố rất hùng hồn. “Triển lãm lần sau không có tác phẩm của cô, tôi không xem.”

“……”

——!!!

-- Cô muốn chết luôn tại đây cho xong.

Sao lại có người trêu chọc cô nghiêm túc như vậy chứ! Đến cười nhạo cũng không mang dáng vẻ đang cười.

Khương Hòa Lục trong lòng tự lập lời thề, đợi sau khi trở về, cô sẽ không gặp lại người đàn ông này nữa.

Lần nào cũng khiến cô xấu hổ muốn độn thổ.

Tuy nhiên…vẽ đầu lợn, mắng cô quả thật là vì cô không đúng mà.

Khương Hòa Lục muốn bước nhanh chút để tách khỏi anh, không biết phải làm sao khi mà Thẩm Tây Thành và lão Mỹ luôn ở phía trước, nếu như cô bước đi nhanh quá sẽ bị họ phát hiện, ngộ nhỡ Thời Hoài Kiến lại có thái độ quả thân mật với cô, bị Thẩm Tây Thành nhìn thấy tức quá mà không giúp cô nữa?

Bỏ đi.

Vẫn nên làm người vô hình thôi.

Cô không nói gì, Thời Hoài Kiến cũng không chủ động mở lời.

Anh chỉ đến tìm cô về bức tranh đầu con lợn để có một lời giải thích.

Lại tiến về phía trước một đoạn, điện thoại của Khương Hòa Lục reo lên.

“Đại tiểu thư à, là tôi.”

Giọng nói này là thư ký trước đây của cha Khương kiêm tài xế - bác Vương, nhiều năm như vậy vẫn một lòng trung thành, ngay cả khi Khương Thị suy bại cũng từ bỏ mức lương cao ngút của mình mà theo cha Khương.

“Bác Vương.” Khương Hòa Lục lễ phép hỏi thăm, “Có chuyện gì sao?”

“Đại tiểu thư, cô đã nghe gì chưa, ngân hàng Phong Thức đưa ra chính sách hỗ trợ cho các doanh nghiệp nhỏ, tôi và Khương tổng đã liên hệ rồi, có thể là sự giúp đỡ rất lớn cho chúng ta.”

“Thật không? Trước đó chẳng phải nói không được sao?”

“Tôi không biết nữa, có thể là kế hoạch mới. Vốn Khương tổng sẽ đi đón họ, nhưng hiện tại sức khỏe không tốt, người ở bên đó cũng muốn đại tiểu thư cô trực tiếp liên hệ với họ sẽ tốt hơn.”

“Nhưng tôi…”

Nghe thấy sự do dự của cô, bác Vương lại giải thích, không phải là bảo cô đi đàm phán chuyện làm ăn, chỉ là cùng với lãnh đạo Phong Thức làm quen với nhau chút, bàn giao quản lý công việc vẫn là do người khác đảm nhận.

Cho dù kết quả thế nào, cũng nên can đảm thử một lần.

Bác Vương đã gửi thông tin liên lạc ngân hàng đến điện thoại của Khương Hòa Lục.

Cơ hội, đây chính là hy vọng.

Lúc Khương Hòa Lục dừng ở phía trên kích động đến mức lộ rõ sự phấn khích trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Nếu như chuyện này thuận lợi, tình hình Khương Thị sẽ không khó khăn như vậy nữa, sẽ không phải đối mặt với việc Khương Thị sẽ bị mua lại với giá rẻ bất cứ lúc nào.

“Cười gì vậy?” Thời Hoài Kiến đột nhiên hỏi.

Anh không mở miệng, Khương Hòa Lục cũng suýt chút nữa quên rằng có người bên cạnh đang cùng cô xuống núi.

Những chuyện như vậy, làm sao có thể nói với người ngoài, cô lập tức lắc đầu: “Không có gì.”

“Nhìn dáng vẻ của cô, hình như rất vui phải không?”

“Đương nhiên là vui rồi.”

“Không thể nói cho tôi được sao?”

“Đây là chuyện của công ty gia đình tôi, không tiện nói.”

Hỏi thăm xong, Thời Hoài Kiến cười nhẹ, “Có gì mà không tiện chứ.”

“Chính là không tiện đó.”

Lúc nói câu này, Khương Hòa Lục đã có chút kỳ quặc, có vẻ như không thích anh hỏi quá nhiều, lại nhanh chóng bước tiếp để tránh xa anh một chút, sau đó mở tin nhắn của bác Vương ra bấm gọi vào dãy số đó.

Thoạt nhìn thấy các con số đó có vẻ rất quen thuộc.

….Trước đây hình như đã thấy số này ở đâu đó rồi?!

Những cuộc gọi đi của cô không nhiều lắm, phía sau điện thoại của Thời Hoài Kiến reo lên.

Thời Hoài Kiến để điện thoại vào bên tai hỏi cô một cách thờ ơ: “Bây giờ sao, đã tiện nói chưa?”

Ngay tại thời điểm đó, trong điện thoại của cô vọng lại giọng nói y hệt anh.

Sau khi biết rằng lão đại của ngân hàng Phong Thức chính là Thời Hoài Kiến, Khương Hòa Lục đứng lặng người, cảm xúc ngổn ngang.