Tiểu Trà Xanh Của Nhị Thiếu Gia

Chương 12

Khương Hòa Lục “Chưa từng ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy”, mấy cái đồ hình vuông giống như đồ mà bọc kẹo cao su liền đoán rằng đó là bαo ©αo sυ, vỏ ngoài còn in lên dòng chữ lớn Jissbon để bắt mắt hơn.

*Jissbon: tên nhãn hiệu.

Xuất hiện thứ đồ chơi này, khiến cho bầu không khí vốn tế nhị lại càng trở nên khó kiểm soát.

Hết lần này đến lần khác vẫn là phiền phức mà Thẩm Tây Thành mang đến.

Hai bên mang tai Khương Hòa Lục đỏ ửng lên.

Sau khi không còn đường nào khác buộc phải chạm ánh mắt của Thời Hoài Kiến, theo bản năng đã né tránh, dưới đôi lông mi màu đen kia đôi mắt trong veo không trang điểm lộ ra vẻ thẹn thùng.

--- Thật xấu hổ!

Thẩm nhị cẩu có thể làm ra chuyện này sao?

Khương Hòa Lục theo bản năng đã đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Thẩm nhị cẩu, nhưng lại không biết người tưởng như đứng đắn căn bản lại không ra thể thống như vậy, giống như việc vô tình nói ra sự thật với một giọng điệu bình tĩnh, chỉ sau khi xem xét lại cẩn thận mới biết rằng anh cố ý.

Thời Hoài Kiến thích thú với những thay đổi từ thanh lịch đến nũng nịu trên gương mặt nhỏ bé của cô, ném đồ vật ở trong tay xuống dưới bàn, cảm khái một câu.

“Thẩm nhị thiếu nửa đêm nửa hôm gửi đến cho chúng ta sự ngọt ngào này, quả là một người chu đáo và tinh tế.”

“……”

Khương Hòa Lục lần này nghe không ra lời thoại của anh, cô đúng là một kẻ ngốc.

Anh rõ ràng đang chế giễu Thẩm Tây Thành, thái độ của anh lại là dáng vẻ của người chính nhân quân tử.

“Điều này không có nghĩa là anh ta không biết tôi đang ở đây.” Khương Hòa Lục miễn cưỡng bào chữa cho bản thân và Thẩm Tây Thành, “Tốt quá rồi.”

“Tốt quá rồi? Nghe giọng điệu của cô, dường như là muốn cùng tôi làm chuyện gì đó?”

“….Tôi không có ý này.”

“Vậy cô cảm thấy đột nhập phòng tôi là rất tốt?”

“……”

Hai tay của Khương Hòa Lục buông thõng xuống, những ngón tay vô thức nắm chặt vào vạt áo, rõ ràng là bị những lời nói của anh làm cho xấu hổ, thậm chí là có chút nổi cáu, nhưng lại không tìm nổi điểm nào để phản bác, hơn nữa suy nghĩ kỹ chút thì thực sự là cô không đúng.

Thậm chí là vì sự xuất hiện của cô mà đã gián đoạn cuộc nói chuyện của anh và người khác.

“Thật là ngại quá.” Cô chỉ có thể xin lỗi.

Thời Hoài Kiến xem dáng vẻ hiền dịu nhẹ nhàng của cô.

Thời gian quen cô cũng không dài nhưng lời nghe được nhiều nhất chính là xin lỗi.

Con người này nhìn thấy mềm yếu, thấp kém nhưng luôn xin lỗi người khác.

Chỉ sợ ---

Quay đầu lại trở mặt nói những lời không tốt về anh.

“Còn không đi sao?” Thời Hoài Kiến không hút thuốc nữa, sau khi nói với cô vài câu, giọng nói khàn khàn khó mà giải thích được, “Hay là, cô muốn cùng tôi qua đêm trong phòng này?”

“……”

Hai từ “qua đêm” xâm nhập vào đầu Khương Hòa Lục khiến rùng mình, đến câu nói “Tôi giờ phải đi liền” cũng không kịp nói, chuồn nhanh hơn cả thỏ.

Sau khi người đi rồi, trong không khí vẫn còn lưu lại hương chanh nhẹ nhàng, ngửi thấy được mùi tươi mát, nhưng lại không thể khiến người ta minh mẫn đầu óc, ngược lại còn dễ gây ra sự nóng lòng.

Sau khi hút hết điếu thuốc, Thời Hoài Kiến lấy lại bình tĩnh, quay số gọi một cuộc đến ngân hàng.

-

Lần này thì Khương Hòa Lục ngủ không yên giấc, sau khi thức dậy phát hiện ra đã dậy sớm hơn ngày thường nửa tiếng, chạm vào chiếc đệm mềm mại, cô không nghĩ là do lạ giường.

80% là do Thời Hoài Kiến dọa cho một trận.

Câu nói “qua đêm” của anh vẫn còn phảng phất trong đầu cô.

Cô vẫn là lần đầu thấy một người nghiêm túc như vậy, giở trò lưu manh mà không hề mang sắc khí.

Cô ấy vẫn nên trốn đi thì hơn.

Sau hai phút đánh răng và hai tiếng trang điểm --

Nhân viên phục vụ gõ cửa, mang đến cho cô một bộ đồ thể thao và một đôi giày thể thao.

“Khương tiểu thư.” Nhân viên phục vụ trình bày lễ phép, “Đây là Thẩm nhị thiếu chuẩn bị cho cô.”

“Hôm nay có hoạt động gì sao?”

“Ông chủ nói, hôm nay chùa miếu sau núi có đại sư trấn thủ, rât nhiều du khách đến để xin ban phước, Thẩm nhị thiếu cũng muốn Khương tiểu thư cùng đi.”

Khương Hòa Lục dự đoán là Thẩm Tây Thành này không thể nào có hứng thú với chuyện đi dạo miếu chùa, lại càng không có khả năng đưa cô đi theo.

Quả nhiên, đợi bọn họ bước ra, nhìn thấy Thẩm Tây Thành cùng với đối tác - Lão Mỹ - đang cười nói cùng nhau, cô biêt rằng bản thân đã đoán đúng.

Vì khách hàng mà anh mới lên núi.

Ông chủ suối nước nóng đã chuẩn bị sẵn mũ che nắng miễn phí, lúc Khương Hòa Lục đến tủ quầy để lấy thì nhìn thấy Thời Hoài Kiến cùng với thư ký của anh.

Lòng cô bỗng căng thẳng.

Muốn giả bộ như không quen biết cũng không kịp nữa rồi, họ đã thấy cô.

Thư ký của anh đi tới và lễ phép hỏi thăm: “Khương tiểu thư, Thời tổng hỏi cô, một lúc nữa có muốn đi cùng xe lên núi không?”

“À…không cần đâu.”

“Vậy cô muốn ngồi cùng xe với Thẩm nhị thiếu?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ xong, chuyện này thì…mấy người đi trước đi, đừng lo cho tôi.”

Khương Hòa Lục thực sự không có dũng cảm ngồi cùng anh thêm lần nữa.

Ác mộng lần trước mơ thấy giờ vẫn còn rõ ràng trước mắt, lại nghĩ đến Jissbon tối qua, cô không dùng tấm vải để che thân coi như là tốt lắm rồi.

Cô ngồi xe của Thẩm Tây Thành.

Anh và lão Mỹ ngồi cùng nhau, hai người bọn họ dùng tiếng Anh nói chuyện, chẳng ai thèm để ý đến cô.

Sau khi xuống xe, Thẩm Tây Thành mới quan tâm hỏi một câu: “A Hòa, tối qua em ngủ ngon không?”

Ngữ điệu trong câu nói của anh bày tỏ hết lòng quan tâm.

Khương Hòa Lục trả lời lấy lệ: “Cũng được, em ngủ hơi sớm.”

Nói bản thân ngủ sớm, vừa hay cũng là lời giải thích vì sao mà tối qua anh gọi cô không đáp lại.

Sợ anh phát hiện, cô dùng dầu gội đầu của khu tắm suối nước nóng, tóc tỏa ra hương hoa, nồng đậm toàn cơ thể.

Thẩm Tây Thành không nhắc lại chuyện hợp đồng, như thể mọi thứ vẫn như trước, vỗ vỗ vào vai cô, nói cô tự tìm chỗ chơi một mình, anh phải đi cùng khách hàng.

Du khách trong ngoài chùa miếu ngày càng tăng, cây cao chót vót, từng tán lá rợp bóng, trong điện lộng lẫy tráng lệ, hương nhang nghi ngút không ngừng, tượng Bồ Tát và Đồng Tử phát tài dựng trước cổng có khuôn mặt hòa nhã.

Khương Hòa Lục một mình đứng dưới gốc cây cầu nguyện. Trên cây có treo những ruy băng đỏ đang lắc lư, có đủ loại lời nguyện vọng và điều ước được viêt trên đó.

Cô chuẩn bị một mình chơi với đống ruy băng đỏ, lúc đứng dậy thì nhìn thấy Thời Hoài Kiến cùng người của anh.

Cùng là ở trong khu suối nước nóng, cùng là một điểm đến nên khó nào mà có thể không chạm mặt.

Theo bản năng, Khương Hòa Lục kéo chiếc mũ của mình xuống, coi như bản thân là người vô hình.

Sau khi xác nhận người đã đi, cô mới ngẩng đầu lên, tiếp tục làm nốt việc đang làm dở.

Sau khi viết xong mấy lời chúc phúc bình an lên ruy băng, phát hiện ra những chỗ thấp đều bị người ta treo đầy cây rồi, cô kiễng chân một hồi lâu cũng không tới nơi.

Đột nhiên, một bàn tay lớn lấy dải ruy băng từ tay cô.

Đối phương dáng dấp cao nên chẳng tốn quá nhiều sức lực đã giúp cô treo chúng lên cây.

Bóng hình của người đàn ông quen thuộc làm chói mắt, Khương Hòa Lục nín thở vài giây.

Rất nhanh sau đó, cô làm ra vẻ thật may mà chạm mặt, khẽ cười chào hỏi: “Thật trùng hợp á.”

“Cũng có thể.” Thời Hoài Kiến bóc trần tâm tư, “Hễ thấy tôi là bắt đầu trốn nhỉ?”

“……”

Thời tiết thì nóng, ánh nắng cũng hơi gắt, rọi vào khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng bừng lên, theo bản năng lùi sau vài bước, phủ nhận: “Đâu có.”

Trong lòng nghĩ rằng: Anh đã biết rồi còn hỏi cái gì nữa.

Thời Hoài Kiến không có ý lại gần, luôn giữ khoảng cách nhất định, giọng nhẹ nhàng: “Tôi thì thấy có thể là rất sợ.”

“Không phải.”

“Một người trưởng thành không nên hiểu người khác thông qua lời nói từ trong miệng.”

Khương Hòa Lục sửng sốt, anh đang đoán rằng cô có thể từ lời nói trong miệng người khác mà hiểu anh?

Tuy muốn phản bác, nhưng lời ah nói không hẳn là không có lý, liền gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Thời Hoài Kiến không có cô cơ hội tường thuật lại, hỏi ngược lại: “Biết gì?”

“….Biết anh là người tốt.”

“Tôi không phải vậy.”

“……”

--- Hai người đàn ông, một người là chó, người kia còn chó hơn.

Vừa có ý nói với cô rằng phải tự mình tìm hiểu một người mới biết tốt xấu, lại khẳng định rõ ràng rằng anh không phải người tốt.

Mập mờ nước đôi, gương mặt nhà tư bản rất chắc chắn.

Khương Hòa Lục suy nghĩ một lúc, liền nói: “Không quan tâm rằng anh có phải người tốt hay không, cũng chẳng liên quan đến tôi.”

Thời Hoài Kiến chăm chú nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô một lúc lâu, “Đây là định rạch ròi ranh giới với tôi à?”

“Tôi và anh vốn chỉ là bèo nước gặp nhau.”

“Vì thế mà đến một chào hỏi cũng không chào, thà rằng lấy mũ che mặt mình đi?”

“……”

Sao anh có thể vạch trần.

Không ngừng bị vạch mặt!

Khương Hòa Lục thực sự không giỏi đối đáp, cũng chẳng thể nói “Vừa rồi thật sự không thấy anh” “Kéo mũ xuống trông sẽ đẹp hơn” v.v những lời giải thích vô lý như vậy. Những lời nói, hành động ngầm thừa nhận thấy cô thật vô tình, người ta giúp cô nhiều lần như vậy, cô lại giở mặt không nhận.

Cô không thể không cúi đầu nhận lỗi, “Chỉ là tôi hơi xấu hổ chút.”

“Xấu hổ?” Anh rướn mày, “Vì chuyện tối qua?”

“Không hoàn toàn là vậy.”

“Chúng ta tối qua có làm gì đâu, quần áo của anh cũng mặc tử tế.”

Về phần hai dụng cụ kế hoạch hóa gia đình, hoàn toàn là xảy ra ngoài ý muốn, không phải những chuyện họ cố tình làm, không đáng để bận tâm.

Biết anh muốn mở lời là để hóa giải mâu thuẫn và những lo lắng, Khương Hòa Lục chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, lần sau…sẽ không như vậy nữa.”

Dừng một lúc, cô lại nhấn mạnh: “Lần sau gặp anh, có cách 180m cũng sẽ chào hỏi anh.”

Lời nói này nghe sao mà tệ đến thế.

Quanh co lòng vòng mãi, anh chuyện nhỏ xé to.

Cách đó không xa, có thuộc hạ đến tìm Thời Hoài Kiến.

Trước khi đi, anh nhìn vẻ ngoài lanh lợi của cô gái nhỏ, “Tôi sẽ nhanh chóng trở lại.”

Khương Hòa Lục nhíu lông mày lại.

--- Cô có là kẻ ngốc mới đứng ở đây đợi anh trở lại tiếp tục giáo huấn cô.

Từ trước đến giờ đều bị người ta cho leo cây, lần này cái mùi xấu xa này lại hiện lên trong đầu cô, sau khi đợi Thời Hoài Kiến đi khỏi, bước chân về phía sau liền tuồn ngay lập tức.

Cô còn lâu mới thèm đợi anh ta.

Khương Hòa Lục đi đến sân trống phía sau điện, có rất nhiều bạn nhỏ đang dùng sỏi vẽ vẽ viết viết lên đá tảng, còn có người đang chơi nhảy dây.

Chọn một bóng râm ngồi xuống, không có việc gì làm, cô cũng tìm một viên sỏi vẽ lên đất một hình đầu con lợn.

Nhìn chiếc đầu lợn thấy trống rỗng, cô lại đánh dấu lên thêm ba cái đầu mũi tên.

Cái tên phía sau mũi tên, vốn nghĩ sẽ viết Thẩm Tây Thành, lại nghĩ đến thịt lợn gần đây tăng giá, Thẩm Tây Thành căn bản không xứng đáng!

Vì thế, bên cạnh đầu con lợn, viết lên ba chữ “Thời Hoài Kiến”.

Chiếc đầu lợn này, ít nhất cũng dễ thương hơn anh ta, bởi nó không ép cô phải chào hỏi anh.

...

Sau khi quay lại không thấy người đâu, không như Thời Hoài Kiến mong đợi.

Thư ký đi ngang qua dường như phát hiện anh đang tìm ai đó, liền hỏi nhỏ: “Thời tổng đang tìm Khương tiểu thư sao?”

“Đâu có.”

“Cô ấy trong bóng râm phía sau điện ấy.”

Thời Hoài Kiến nói nhỏ “ừm” một tiếng, bước đi hướng về phía sau điện, “Chúng ta cũng đi tới chỗ bóng râm.”

Thư ký: “….”

Tìm người là tìm người, sao phải miễn cưỡng là tìm bóng râm.

Phía sau có rất nhiều người đang ngồi, vừa ngắm phong cảnh dưới núi, vừa tìm bóng râm tránh nắng, nhìn xung quanh đều không thấy Khương Hòa Lục.

Không biết là sau khi cô phát hiện họ liền chạy mất, hay là đã tìm đến một nơi khác rồi.

Trong lòng thư ký rất muốn bật cười, hiện tại Khương tiểu thư không ở đây, không biết Thời tổng còn muốn tìm bóng râm nữa không.

Tuy là làm thư ký thì không nên vô phép tắc như vậy, nhưng anh vẫn không chịu nổi mà thêm dầu vào lửa: “Khương tiểu thư có thể bị Thẩm thiếu gia gọi đi rồi.”

“…..” Thời Hoài Kiến lạnh lùng nhìn anh một cái.

Thư ký cười gượng, không dám tiếp tục trêu ghẹo, mắt nhìn xuống dưới chuyển sang chủ đề khác, “Bọn trẻ bây giờ sức tưởng tượng phong phú thật, trên mặt đất vẽ bao nhiêu là hoa lá cành.”

Trên những phiến đá, có những dấu tích màu trắng do những viên đá phác lên bức tranh thiếu nhi.

Nào là nhà, máy bay, hoa cỏ lá cành.

Ngoài những thứ đó ra, Thời Hoài Kiến còn thấy trên mặt đất có một bức họa đầu lợn đáng yêu.

Và kèm theo…là tên của anh.