Sau khi xác minh rõ sự thật kẻ chiếm đoạt phòng người khác còn dương dương tự đắc chính là mình, Khương Hòa Lục hận không có cái lỗ nào để chui vào mà không ra được ngoài nữa.
Vốn đã đủ xấu hổ rồi, nếu cứ như vậy mà bị nhân viên phục vụ đưa ra ngoài chắc cô sẽ đỏ mặt mấy chục phút mất, anh thì hay rồi, còn cười nhạo cô nữa.
Rõ ràng người đàn ông lộ ra sắc mặt đàng hoàng, lời nói cũng nghiêm túc như vậy, nhưng khi lời nói vào đến tai dường như chẳng phải như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, Thời Hoài Kiến không tiếp tục chọc ghẹo cô nữa.
Đợi sau khi cửa của phòng VIP đóng lại, anh thoáng nhìn thấy cánh cửa phòng suối nước nóng đang mở, nơi anh nhìn là một đống quần áo phụ nữ cởi bỏ ra để tắm.
Cấu trúc phòng kiểu Nhật ở đây, mỗi chi tiết đầu thiết kế gần như là giống nhau, đừng nói là khách, kể cả một nhân viên lâu năm, trong lúc làm việc cũng rất dễ nhầm lẫn.
Khương Hòa Lục trông giống như một chú chuột hamster lén lút, nhìn trái nhìn phải, sau khi chắc chắn rằng không ai nhận ra sự bối rối của mình, từ từ theo người phục vụ về phòng, ở trong phòng VIP của mình đóng kín cửa, đặt chân lên tấm tatami, trong lòng coi như cũng đã ổn hơn nhiều.
“Mấy người trước khi làm nhiệm vụ đều không được huấn luyện sao?” Khương Hòa Lục nhịn không nổi liền hỏi.
Không hẳn là trách cứ, cô thật sự tò mò.
Nhân viên phục vụ sắc mặt có vẻ khó xử: “Xin lỗi cô, ông chủ của chúng tôi đôi lúc cũng bị nhầm.”
“……”
--- Hay ghê.
Nhân viên phục vụ giúp Khương Hòa Lục lấy ga trải giường và chăn bông từ trong tủ ra, chuẩn bị để cô ấy nghỉ ngơi.
Khương Hòa Lục ngồi trên đệm cói, suy nghĩ một hồi lâu.
Luôn cảm thấy như hình như quên cái gì đó rồi.
Cúi đầu xuống, lúc cô thấy khăn tắm và đồ bơi trên người mình, cô đã hiểu ra vấn đề.
Quần áo của cô đã để lại ở căn phòng lúc nãy.
Khương Hòa Lục lại rón rén đi tới cửa, mở khe cửa ra ngó nghiêng, sau khi phát hiện không có ai, bước chân càng phải nhẹ nhàng, sau đó đến cánh cửa đối diện khe khẽ gõ một cái.
“Khương tiểu thư?” Nhân viên phục vụ ở đằng sau đột nhiên la lên.
“Quần áo của tôi để quên trong đó.” Khương Hòa Lục lại mang vẻ mặt khổ sở, “Cô giúp tôi lấy nó được không?”
“A…được chứ.”
“Thôi bỏ đi, vẫn nên để tôi tự lấy.”
Nếu như chỉ là quần áo thông thường, cô để người khác lấy giúp, còn có quần áo riêng tư.
Đợi chút --
Quần áo riêng tư?
Cô nghĩ một chút về bản thân trước khi xuống nước thì mấy bước thay quần áo là gì.
Một cô gái bình thường đều không cởi váy trước, sau đó lại cởi tiểu nội nội? Phần lớn là tiểu nội nội luôn tùy ý vứt lên trên chiếc váy.
*tiểu nội nội: qυầи ɭóŧ
Vừa nghĩ đến bị đàn ông nhìn thấy cảnh này, Khương Hòa Lục trong lòng nghĩ chết quách cho xong.
Cô không gõ cửa nữa, rầm một cái, cô mở cửa như một nữ tướng cướp.
Khoảnh khắc này, cô không nghĩ nhiều.
Thấy Thời Hoài Kiến vẫn ở bộ dạng nghiêm túc lúc nãy, đang dùng máy tính bảng đọc email, không vào trong phòng suối nước nóng, lòng cô bỗng thấy nhẹ nhõm.
“Cô đi trước đi.” Khương Hòa Lục quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ, “Chuyện tối nay đừng nói cho bất kỳ ai.”
“Dạ vâng.” Nhân viên phục vụ tự mình làm sai chuyện này, nào dám mở miệng nói ra.
Bảo người ở ngoài đi, trong phòng lại một lần nữa chỉ có hai người bọn họ.
Cho dù lúc này anh có đang nhìn cô với ánh mắt đầy hứng thú thì cô cũng cắm đầu mà chạy qua, “Làm phiền rồi, tôi muốn lấy đồ.”
Vẫn may, anh chưa xuống suối nước nóng.
Có thể là nghĩ rằng sau khi đợi hai mươi phút, suối nước nóng sẽ tự động làm mới để dùng lại được. Khương Hòa Lục ôm lấy những may mắn nhỏ bé của mình, thu dọn lại đống quần áo, ôm chúng ở trước ngực, chầm chậm bước về phía trước.
Thời Hoài Kiến trong phòng khách, mà cô lại đi ngang qua, không chào hỏi một câu cứ thế đi có vẻ sẽ không lịch sự lắm.
Vậy là, Khương Hòa Lục ôm đống quần áo của mình vừa đi, vừa nghiêng đầu, cũng không quên cười với anh: “Tôi đi đây.”
“……”
Với cái bộ dạng này, khác nào tên trộm trộm đồ trước mặt chủ nhân, lúc rời đi còn nói hẹn gặp lại?
Ánh mắt Thời Hoài Kiến tập trung vào thân hình cô không rời, thất thần đảo mắt.
Mái tóc buộc nửa buông xõa ngang vai, bờ vai tròn và mượt mà cùng mái tóc đen tạo nên sự tương phản sắc nét và nổi bật cho đôi mắt, khi ngước mắt lên, đôi mắt của cô như chứa đầy tia sáng, vẻ ngoài sạch sẽ bụi bặm, hợp với chiếc khăn tắm khoác vai trần. Thật khó để một người đàn ông không có phản ứng gì.
Anh hạ đôi mắt xuống, sự thanh tĩnh sâu thẳm trong đôi mắt anh dường như rất bình tĩnh.
Khương Hòa Lục vốn sẽ cứ thế lặng lẽ rời đi, không để lại một chút áng mây, lại lo sợ quần áo đang ôm trước ngực mình không được đẹp lắm.
Lúc đến gần phía cửa, tạo lên tiếng lách cách.
Tiểu nội nội màu trắng rơi ra ngoài.
Khương Hòa Lục cúi đầu, vừa nhìn liền thấy tai họa rồi.
Trong lòng như có vụ nổ bom nguyên tử.
Vãi ạ! A a a a a a!
Cô còn có thể xấu hổ hơn được nữa không?
“Thật…thật ngại quá.” Khương Hòa Lục vội vàng bày tỏ lời xin lỗi, cúi gập người xuống, thật không dễ dàng với tay ra, nhặt chiếc tiểu nội nội ban nãy rơi ra, chiếc váy đang phía trước ngực lại vì cô khom lưng mà rơi xuống đất.
Giống như chú khỉ nhỏ vì nhặt hạt vừng mà rơi mất quả dưa.
Nếu cô nhặt lên lần nữa, dự đoán là….
Khương Hòa Lục mặt mang đầy sự u sầu, không biết có nên tiếp tục ngồi xổm xuống hay không, hay là ôm chặt quần áo trong l*иg ngực rồi lại ngồi xổm xuống, tránh lại rớt đồ thêm lần nữa.
Lúc này, cánh tay của một người đàn ông thon dài đưa ra phía trước mặt.
Ngay sau đó, chiếc váy bị rơi của cô nhanh chóng được đặt vào ngực cô.
Ngước mắt lên nhìn chằm chằm, Thời Hoài Kiến đã ở trước mặt.
Anh giúp cô nhặt chúng lên.
Động tác rất nhanh chóng và thuần thục, tự nhiên như chuyện này vốn dĩ rất bình thường.
Cô không muốn nói thêm lời nào, cúi đầu nhìn về phía cửa, sau khi phát hiện ra không thể đưa tay ra mở cửa, liền nhìn anh như cầu cứu.
Lúc Thời Hoài Kiến chuẩn bị mở cửa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
Anh dừng lại và không tiếp tục mở cửa nữa.
Yên lặng lắng nghe, là giọng của Thẩm Tây Thành.
Anh đang gọi tên của Khương Hòa Lục.
Lời nói của nhân viên phục vụ quả không sai, trong cái phòng VIP này rất phức tạp, quả thật không dễ dàng gì nhận ra được, Thẩm Tây Thành cũng phải tìm một hồi lâu.
Khương Hòa Lục thấy Thời Hoài Kiến không động đậy, lúc muốn tự mình cạy cửa, liền bị anh nắm lấy cổ tay giữ lại.
Cô quay đầu “Sao vậy?”
“Giờ cô ra ngoài, muốn nói cho Thẩm Tây Thành biết vừa rồi tôi với cô cùng nhau ngâm mình trong suối nước nóng sao?”
“…” Cô cúi đầu nhìn lại bản thân.
Tốt thôi, chẳng có cái quần cái áo nào chỉnh tề, đầu tóc thì vẫn đang ướt sũng, cứ như cuộc tình vụиɠ ŧяộʍ vậy.
Nghe được động tĩnh phía ngoài ngày càng gần, trong lòng Khương Hòa Lục càng hoảng.
Nếu như bị Thẩm cẩu tử phát hiện, không chừng cho rằng cô không muốn ký hợp đồng là do bên ngoài có người khác.
Không được, cô đã giữ được sự trong sạch nhiều năm như vậy rồi, không thể đánh mất được.
“Hỏng rồi, anh ta không phải đến tìm anh chứ?” Khương Hòa Lục hạ thấp giọng, “Tôi có cần trốn đi không.”
Giờ trốn thì lại càng giống cuộc tình vụиɠ ŧяộʍ.
Thời Hoài Kiến: “Đêm hôm anh ta tìm tôi làm gì?”
Khương Hòa Lục: “Chuyện đàn ông mấy người, tôi làm sao biết được!”
“……”
Cô không quan tâm nhiều như thế, thu dọn chút đồ đạc của mình, không nói lời nào liền trốn vào phòng suối nước nóng.
Bóng dáng biến mất chưa đến vài giây, tiếng gõ cửa cũng vang lên ngay sau đó.
Thẩm nhị cẩu thật sự đến tìm Thời Hoài Kiến?
Làm con bò phá đám hai người bọn họ.
Cô sẽ không thấy những hình ảnh không phù hợp với trẻ con chứ?
Ở phòng khách, Thời Hoài Kiến không quá chiêu đãi đối mặt với vị khách không mời mà tới.
Thẩm Tây Thành cũng không khách sáo với anh, nụ cười rất giả: “Vốn muốn tìm a Hòa, nghĩ rằng cô ấy ngủ rất sớm nên thôi, vẫn nên là đến tìm Thời tổng nói chuyện chút.”
Thời Hoài Kiến: “Không phải vì không tìm thấy phòng cô ấy sao?”
“……”
Trước đây, hai người bọn họ tuy không nói chuyện nhiều, nhưng cũng không đến mức là không thèm nói chuyện với nhau.
Thẩm Tây Thành không phải kẻ ngốc, trợ lý đã nói những gì với anh, anh đều ghi nhớ trong lòng, cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, chủ yếu là có tình cảm đi, điều này cũng khiến mối thù giữa hai người từ đó mà tăng gấp đôi.
Với phụ nữ thì Thẩm Tây Thành rất có tự tin với bản thân.
Cho dù, Khương Hòa Lục thời gian trước đây nói thích anh trước, nhưng vẫn cảm thấy bản thân không đủ tốt.
Thường thì mỗi lúc con gái thật lòng thích một ai đó, họ sẽ tự ti. Anh cho rằng, Khương Hòa Lục nào có yêu thầm nổi tiêu chuẩn nào của anh, hơn nữa anh hết lần này tới lần khác khiến cô thất vọng, cô không ký hợp đồng cũng là lẽ dĩ nhiên.
Trong khoảng thời gian đôi bên im lặng, Khương Hòa Lục đợi ở trong phòng suối nước nóng tưởng rằng hai người bọn họ đang có những hành động khiêu da^ʍ.
Nhìn qua khe cửa thì thấy hai người họ vẫn bình thường.
Thẩm Tây Thành dường như ngửi thấy được có hơi thở lạ trong phòng, hỏi: “Sao lại có mùi nước hoa?”
Thời Hoài Kiến: “Tôi xịt đó.”
“……”
Khương Hòa Lục núp bên trong thầm cầu nguyện, anh hai à, xin anh hãy hi sinh một chút, nếu như có trang sức của nữ nhi rơi ra, cũng xin anh nói là của anh.
May mắn là Thẩm Tây Thành không phát hiện ra điều gì bất thường, bắt đầu nói vào chuyện chính: “Hôm nay ở sảnh tôi nói với anh rồi, ý cũng rất rõ ràng.”
Lời nói này, ít nhiều gì cũng mang ý hăm dọa.
Thời Hoài Kiến cũng không tính toán, bình thản nói: “Nếu đã quá rõ ràng rồi, vậy sao còn qua đây giải thích nhiều lần như vậy?”
“A Hòa rất đơn thuần, sợ rằng cô ấy sẽ bị anh lừa.” Thẩm Tây Thành khẽ cười, “Rốt cuộc thì anh cũng chẳng phải người tốt.”
“Cậu thích cô ấy?”
“Thích kiểu tự nhiên thì không hẳn, tôi nói rồi cả đời này tôi chi yêu mình Thanh Vận.” Vẫn là cái thái độ cợt nhả đó, “Chỉ tiếc rằng tôi và cô ấy không có duyên.”
So ra thì Khương Hòa Lục luôn dùng trăm phương ngàn kế để lấy lòng anh, lại ngoan ngoãn nghe lời, chẳng thua kém gì người khác, anh chọn cô làm hạt gạo trắng trong hôn nhân, trong lòng lại nhen nhóm có tình ý, cuộc sống như vậy chẳng phải mỹ mãn sao?
Thẩm Tây Thành tự nhủ với bản thân, không biêt rằng bản thân đã làm gì.
Lời nói của anh bị Khương Hòa Lục trong phòng suối nước nóng nghe rất rõ ràng.
Lúc anh đưa cô tiền, dùng ánh mắt nuông chiều để nhìn cô, khiến cô tưởng rằng anh đã động lòng chân tình với cô.
Không ngờ rằng từ đầu chí cuối vẫn chỉ là thế thân.
Vốn là cuộc tình này cô còn đang có chút hưng phấn, lúc nghe thấy Thời Hoài Kiến ở ngoài nói “Cô ấy có phải nên quay về rồi”, ngón tay của cô không cẩn thận đã dùng một lực đυ.ng vào cửa phát ra âm thanh không hề nhỏ.
Từ “cô ấy” trong miệng của Thời Hoài Kiến nói ra, Thẩm Tây Thành tự nhiên biết rằng đó là Trần Thanh Vận, chưa kịp trả lời thì bị thu hút bởi tiếng động.
“Trong phòng vẫn còn có người khác sao?” Thẩm Tây Thành hỏi.
“Ừm.” Sự việc đã đến nước này, Thời Hoài Kiến cũng không giấu giếm nữa, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Ánh mắt Thẩm Tây Thành nhìn chằm chằm theo hướng bên đó, “Là phụ nữ?”
“Chẳng phải thế thì sao.”
“Tôi tưởng Thời tổng vốn thích ăn chay.”
“Có phụ nữ thì không bình thường?”
Thẩm Tây Thành bật cười, lời nói của anh không thể nào tin được, cho dù anh có nhìn chằm chằm thì cũng chẳng có cách nào xuyên qua khe cửa phòng suối nước nóng mà thấy được người phụ nữ đó là ai.
Thời Hoài Kiến không hề vội vàng liền châm một điếu thuốc, hút thuốc luôn trong phòng khách, thực sự không giống tác phong thường ngày của anh, chỉ có điều là để giấu đi một hơi thở.
Anh hút điếu thuốc, Thẩm Tây Thành tưởng rằng anh có ý muốn đuổi khách, nghĩ đến lời bản thân vừa nói lúc nãy cũng chẳng có nổi ba phần được lợi, có tiếp tục thương thảo cũng vô ích, liền quay người: “Không còn sớm nữa, tôi về ngủ đây.”
“Không tiễn.”
Bước ra tới cửa, anh đột nhiên quay đầu lại, hướng về phòng suối nước nóng nhìn một chút, sau đó từ trong chiếc túi của mình lấy ra hai cái bαo ©αo sυ, “Đúng rồi, đây là quà tặng của ông chủ ở đây, tôi e là nó hơi nhỏ so với tôi, tôi không dùng được, chi bằng tặng cho anh dùng đỡ.”
Mặc cho câu châm biếm trong miệng anh nói ra, Thời Hoài Kiến vẫn gật đầu: “…Được.”
Sau khi anh bước ra ngoài, nhìn hai cái đồ chơi ngoài ý muốn trong tay, Thời Hoài Kiến nhất thời chưa có dự định này.
Từ phía cửa của phòng suối nước nóng, Khương Hòa Lục cẩn thận dò la, “Anh ta đi rồi sao?”
“Ừm.”
“Vậy tôi cũng đi luôn đây.” Cô nhẹ nhàng bước đi, khi bước đến gần Thời Hoài Kiến, nhìn thấy thứ trên tay anh, liền hỏi, “Đây là cái gì?”
“Thẩm Tây Thành tặng nó cho chúng ta dùng.” Dừng lại một lúc, anh nói, “Đồ dùng cho kế hoạch hóa gia đình.”