Tiểu Trà Xanh Của Nhị Thiếu Gia

Chương 10

Tuy nói như vậy, Thời Hoài Kiến vẫn không làm gì Khương Hòa Lục, so với ngầm ý muốn chiếm hữu trong câu nói thì bên ngoài lộ ra chỉ có thân sĩ với a hộ.

*thân sĩ: người ngoan hiền, được sinh ra trong quyền quý, nuôi dưỡng tử tế.

*a hộ: người trong lòng của thân sĩ, muốn bảo vệ cô nương của mình.

Để cô biết rằng, cô không cần sợ ai hết, chỉ cần đứng sau lưng anh là đủ rồi.

Tim của Khương Hòa Lục dường như ngừng đập, tay vốn đang nắm vào vạt áo anh dần dần buông ra.

Dường như rất yên tâm xong lại dần dần cảm thấy bất an.

Hiện trường bỗng yên tĩnh trong thời gian ngắn ngủi.

Trợ lý của Thẩm Tây Thành lộ ra vẻ mặt khó xử.

Có trách thì trách họ đã quá lỗ mãng, khiến Khương Hòa Lục giống như người bị hại, đến nỗi Thời Hoài Kiến gặp chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp.

Lo sợ chọc thái tử gia tức giận, trợ lý sau khi xin lỗi đã nhanh chóng rời đi.

Sau khi họ đi, Khương Hòa Lục tưởng rằng Thời Hoài Kiến hỏi cô vì sao xảy ra chuyện này.

Nhưng lại chẳng hề có.

Anh không hỏi câu nào, chỉ nói: “Cô chọn phòng trước đi, sắp đến giờ ăn tối rồi.”

“…Ừm.”

Khương Hòa Lục trong lòng còn đang băn khoăn, cô chọn đại một phòng, định đi đến sảnh trước thanh toán, nhân viên thu ngân lại ra hiệu rằng đã có người thanh toán rồi, đây là gói combo cao cấp nhất ở đây.

Người thanh toán cho cô cũng không khó đoán, chính là Thời Hoài Kiến.

Bây giờ vẫn còn có kiểu làm việc tốt mà không để lại tên sao?

Bất kể thế nào, cô vẫn phải nói lời cảm ơn với người ta.

Buổi tối, ông chủ mời khách tiệc buffet Trung Nhật.

Ông chủ suối nước nóng là người Trung Quốc từng du học tại Nhật, yêu thích sự tao nhã, do đó, người lớn mang theo trẻ nhỏ gây ồn, hay các cặp đôi thích bày tỏ tình cảm nơi công cộng, đều sẽ không xuất hiện.

Khi Khương Hòa Lục đến nhà ăn, hai bên Thời Hoài Kiến đều đã có người ngồi rồi, cùng với người phụ trách của anh đang bàn chuyện làm ăn.

Muốn nói lời cảm ơn với anh thật không dễ.

Cô ngồi ở bàn đối diện anh, dùng mù tạc viết hai chữ lên đĩa sứ, sau đó giơ lên cho anh xem.

[3Q] *Phát âm của tiếng Trung gần giống Thank you*

Thời Hoài Kiến: “…..”

Hai chữ này thật là đáng yêu.

Phát hiện ra anh đang nhìn, cô thở phào một cái.

Đợi sau khi người phụ trách quanh anh đi, cô lấy vài món ngon ra vẻ nịnh bợ đến trước mặt anh, “Thời tổng, vừa nãy cảm ơn ngài.”

Một mình lão tổng ngồi ăn buffet, bên cạnh không thiếu người lấy thức ăn cho anh, vì nhận ân huệ này anh không từ chối Khương Hòa Lục, ăn một miếng lươn, nhẹ nhàng nói một câu: “Không sợ tôi nữa hả?”

“….”

Khương Hòa Lục đang uống súp mà suýt bị sặc.

Sao anh nhìn ra được cô luôn sợ anh?

Biểu hiện quá rõ ràng sao?

“Anh ấm áp như vậy, làm sao có thể sợ anh được cơ chứ.” Cô cười ha ha, cười một cách giả tạo, “Một người lịch lãm như anh thì dù có nghe lời bàn tán thì chắc cũng không tố cáo đâu, phải chứ?”

Thời Hoài Kiến không để tâm với mấy thứ không thực tế mà cô nói.

Không bao lâu, quầy lấy thức ăn lại có người đến.

Là Thẩm Tây Thành và người của anh dẫn theo.

Sau khi bước vào, anh liền vẫy tay chào Thời Hoài Kiến, thái độ rất chuẩn mực.

Trong lĩnh vực kinh doanh, hơn nửa là không đáng tin, họ thể hiện ra ngoài thân thiết nhưng đằng sau lại không thiếu thủ đoạn cạnh tranh.

Sau khi chào hỏi xong, Thẩm Tây Thành lại đi về hướng Khương Hòa Lục.

“A Hòa.” Anh gọi tên cô một cách thân mật, “Trợ lý vừa nói chuyện của em cho anh nghe rồi.”

Khương Hòa Lục cắn vào thìa, không dám nhúc nhích.

Thời Hoài Kiến bàn phía bên kia cũng như cô, cả hai đều là nhân vật chính trong chuyện vừa rồi, họ đều ngầm ý né tránh.

“Anh biết em trách anh vì anh hôm nay đã lỡ hẹn.” Anh có vẻ tự biết lỗi của mình, “Anh rất xin lỗi, chuyện ngày hôm nay là khó tránh khỏi, sau này lúc chúng ta ở cạnh nhau, anh có thể cố gắng quan tâm chăm sóc đến em.”

“Anh đã hiểu ra rồi à?”

“Ừm.”

“Em không muốn làm bạn gái anh.” Khương Hòa Lục giọng điệu rất ôn hòa nhưng vẫn kiên định, “Không chỉ là lỡ hẹn với em, là em cảm thấy anh không tôn trọng em, cũng không tôn trọng con gái.”

“Lỗi của anh, sau này anh sẽ chú ý.” Thẩm Tây Thành đưa tay lên, vuốt nhẹ tóc cô, “Anh xin lỗi.”

Anh từ trước tới giờ chưa từng đàng hoàng như vậy, không phân biệt đúng sai đều nói lời xin lỗi, từ trước đến giờ quả thực là chưa có.

Làm như anh là tội nhân thiên cổ vậy.

Khương Hòa Lục hơi ngạc nhiên.

Trong đầu câu bây giờ dường như có tiểu nhân quang minh và hắc ám.

Tiểu nhân quang minh nói với cô, Thẩm Tây Thành là người xấu, anh ta trước giờ đều không quan tâm cô, còn làm bẽ mặt cô với hợp đồng như vậy.

Tiểu nhân hắc ám lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ ly gián, Thẩm Tây Thành không phải người xấu, anh thực sự là vì bận nên mới không đón cô, còn về phần hợp đồng, cái gì cũng có được có mất, cô cũng sẽ nhận được thù lao gấp đôi, nếu không tuần thủ những yêu cầu đó sẽ không được tính, cô không đồng ý, sẽ có đứa con gái khác đồng ý.

Cuối cùng, hai con tiểu nhân không ai phân thắng bại, Khương Hòa Lục không dễ dàng tha thứ, nói một câu “Em ăn đủ rồi.” liền quay người rời đi.

Cô vừa đi, biểu cảm nuông chiều vừa rồi của Thẩm Tây Thành liền biến mất.

Anh không ngồi xuống, đứng sững sờ ở đó, khoảng cách với Thời Hoài Kiến không quá xa, âm lượng vừa đủ nghe thấy “Trước giờ tôi không nhận ra, hóa ra Thời tổng cũng là người thích giúp đỡ.”

Nghiễm nhiên, trợ lý đã báo cáo chuyện này cho anh. Chắc cũng đã thêm mắm thêm muối vào, trách anh khiến cho Khương Hòa Lục đã không ký vào bản hợp đồng, mọi tội lỗi đều đổ lên người Thời Hoài Kiến.

“Cuộc nói chuyện làm ăn thế nào?” Thời Hoài Kiến không trả lời vào vấn đề đó, chọn cách hỏi một câu mở ra vấn đề khác.

“Cũng không tệ, cướp được từ tay anh sang mà.” Thẩm Tây Thành cười nhạt, “Chuyển chủ đề như vậy không phải phong cách của Thời tổng.”

Anh có ý đã nhận được mối hời “Tôi có thể cướp được mối hàng của anh nhưng anh lại chẳng thể cạy vách tường nhà tôi”, mưu toán chiếm thế thượng phong.

Thời Hoài Kiến cuối cùng vẫn ung dung chẳng màng đến, đẩy một đĩa đồ ăn bắt mắt về phía trước, “Ngồi xuống rồi vừa ăn vừa nói chuyện.”

Không đợi Thẩm Tây Thành phản ứng lại, anh lại dùng giọng điệu ban nãy đáp trả: “Dẫu sao cũng là cô ấy đích thân chọn món này, khẩu vị cũng không tệ.”

Câu nói này khiến cuộc chiến không khói súng giữa hai người được đẩy lêи đỉиɦ điểm.

Thẩm Tây Thành nắm chặt tay thành nắm đấm.

Trong thời gian anh không ở đây, Khương Hòa Lục đều giúp hắn ta lấy đồ ăn?

“Thời tổng, muốn nói với anh vài câu.” Lời nói của Thẩm Tây Thành có chút hằn học và tức giận, “A Hòa gan thỏ đế, nếu cô ấy biết những chuyện trước đây của anh, chắc sợ đến mức không dám nhìn anh một cái, thời gian để quyến rũ các thiếu nữ chi bằng nên quản con trai mình tốt một chút.”

Bóc trần nội tình người ta, khó tránh khỏi sự quá đáng.

Thời Hoài Kiến rướn lông mày, gửi đến một ánh mắt thích thú: “Tôi không quản sao?”

“…”

Một lúc sau Thẩm Tây Thành mới phản ứng lại.

Nhưng đối phương cười một cái, sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Đêm dần tối, ngoài trời mưa cũng có dấu hiệu dần tắt.

Sau khi ăn xong, Khương Hòa Lục dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đến phòng VIP chuẩn bị ngâm suối nước nóng.

Phòng VIP ở đây được xếp theo phong cách Nhật, xuyên qua tấm kính trong suốt là phòng tắm suối nước nóng, nhìn xa chút là dãy núi, nhìn gần thấy cây cỏ hoa lá, màn đêm mờ ảo, những ngọn đèn cổ điển dưới mái hiên chiếu lên ánh sáng mờ ảo, lộ ra vẻ đẹp mờ ảo.

Vẫn nên là một mình yên tĩnh, đàn ông gì mà phiền phức.

Khương Hòa Lục ngâm mình được hai mươi phút, phía ngoài đột nhiên có tiếng cửa đẩy ra.

Hai tai cô nhất thời dựng đứng lên.

Có người.

Khương Hòa Lục nhẹ nhàng cẩn thận từ trong suối nước nóng bước ra, giẫm lên đá cuối lấy quần áo treo trên giá, nhìn ra ngoài theo khe cửa. Bóng hình người đàn ông phẳng phiu, tay cầm điện thoại, đang dùng tiếng Anh để nói chuyện.

Lần đầu tiên, Khương Hòa Lục nhìn thấy dáng vẻ nghiêm khắc như vậy của Thời Hoài Kiến.

Không đúng, đây có phải tâm điểm của cô ấy bây giờ? Cô rõ ràng nên quan tâm đến người đàn ông vì sao lại xuất hiện trong phòng mình? Bất cẩn tay cô đã đẩy tay nắm cửa ra tạo thành tiếng động, cửa bị mở ra.

Cách đó không xa, xuất hiện một người đàn ông đứng dưới ánh đèn hắt từ phía sau, bị phát hiện, Khương Hòa Lục chỉ có thể bước ra, dùng giọng điệu thương lượng để hỏi “Chuyện này…là phòng của tôi…anh sao lại có thể ở đây?”

Thời Hoài Kiến lông mày hơi cau lại, dường như không tin lắm.

“Tuy tôi biết rằng chúng ta dạo gần đây chạm mặt nhau khá thường xuyên, anh có thể có chút hứng thú với tôi, nhưng cũng không nhất thiết phải giả một màn kịch vào nhầm phòng, để có thể gây chú ý tới tôi…”

Khương Hòa Lục nói càng ngày càng nhỏ lại, vì cô phát hiện, anh nhìn cô với ánh mắt mà lộ rõ ra vẻ đang cười.

Cười nhạo một cách trần trụi.

Cô bắt đầu quay cuồng, bối rối.

Con người này cũng không biết xấu hổ mà, vừa chiếm phòng cô lại còn cười cô.

”Anh cười cái gì?” Khương Hòa Lục không chịu nổi liền hỏi.

“Khương tiểu thư.” Thời Hoài Kiến có thái độ khách sáo, “Đây là phòng của tôi.”

“Làm sao có thể chứ, chị nhân viên phục vụ đích thân đưa tôi vào đây, còn có thể nhầm được sao?” Khương Hòa Lục không phục, “Anh một mình vào đây, địa hình nơi đây rắc rối phức tạp, anh tìm nhầm phòng cũng rất bình thường, có thể tha thứ được, sai biết sửa là được rồi.”

Thời Hoài Kiến thong thả cởi chiếc cà vạt, nói với cô “sai biết sửa” nhưng tuyệt nhiên không có ý định thực tiễn nó.

Nhìn dáng vẻ này có vẻ như anh không có ý định sẽ trả phòng cho cô.

Ở đây tầm nhìn rất tốt, anh không muốn có thể hiểu được, nói xong, cô có thể là đang ra vẻ nhượng bộ, nhưng chưa hề nói rằng đây là phòng của anh.

“Thời tiên sinh.” Khương Hòa Lục giải thích một cách bình tĩnh và hòa nhã: “Anh là người có văn hóa, chắc hẳn anh biết thế nào gọi là tu hú đẻ nhờ chứ?”

“Rồi sao?”

“Nếu không thì anh phổ cập cho tôi một chút, thế nào gọi là tu hú đẻ nhờ?”

Chiếm đoạt nhà ở của người khác, cũng giống như việc tu hú đẻ nhờ.

Không đợi Khương Hòa Lục dùng những ngôn từ của một giáo viên dạy văn cho anh ta một bài học, bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.

Là nữ nhân viên lúc nãy đưa cô đến phòng.

Nhân viên vội vàng chạy vào, vừa quỳ gối cúi đầu, vừa thành khẩn nhận lỗi.

Khương Hòa Lục giữ chặt vào áo tắm “Có chuyện gì vậy?”

“Khương tiểu thư, xin lỗi cô, đã đưa cô vào nhầm phòng rồi.” Nhân viên phục vụ nói trong sự hổ thẹn “Phòng của cô ở đối diện.”

“….”

“Thật sự ngại quá, bây giờ tôi đưa cô qua phòng bên.”

“……”

Khương Hòa Lục suýt chút nữa không thở được.

Cô chầm chậm, chầm chậm liếc nhìn trộm anh đang ngồi cạnh bàn ung dung uống trà.

Sau khi cục diện thay đổi, anh dường như vẫn không một chút hoang mang, khí định thần nhàn.

“Được…giờ tôi sẽ đi.” Khương Hòa Lục bắt đầu run lên, có chút căng thẳng.

Phía sau, vang lên tiếng chuyển động của bàn và đáy cốc.

“Đi đâu đấy?” Thời Hoài Kiến giọng điệu ôn nhu, điềm tĩnh “Chẳng phải muốn phổ cập cho tôi thế nào là tu hú đẻ nhờ sao?”

“……”