Tiểu Trà Xanh Của Nhị Thiếu Gia

Chương 9

Cả cái thành phố này sao mà tìm được chiếc xe thứ hai như vậy, không cần đoán cô cũng biết là xe của ai.

Bước đến là tiểu Lý – thư ký của Thời Hoài Kiến, từ trên xuống dưới đều nhìn rõ cách ăn mặc quy củ nghiêm trang, bước chân vội vã, đến trước mặt cô cúi đầu “Khương tiểu thư, Thời tổng mời cô lên xe.”

Theo bản năng, Khương Hòa Lục ngẩng đầu nhìn ghế sau xe.

Cửa sổ xe đóng kín, là loại kính một chiều, lại thêm tầm nhìn không đủ, cô không thể nhìn ra được người đàn ông ngồi trong đó đang nghĩ gì, tại sao lại đến đón cô? “Quanh đây không được đậu xe.” Thư ký lại nhắc một lần nữa, “Khương tiểu thư mau đi thôi.”

Câu nói này là xuất phát từ suy nghĩ đạo đức xã hội, nhưng Khương Hòa Lục luôn cảm thấy giống như đang uy hϊếp cô, một loại suy nghĩ là chiếc xe này đang tiếp tục chiếm dụng tài nguyên công cộng là vì cô.

Cô chỉ có thể đi theo sau thư ký qua đó.

Tưởng rằng cửa của ghế phụ sẽ mở ra, nhưng thư ký lại giúp cô mở cửa sau của xe, điều này có nghĩa là cô sẽ ngồi cùng Thời Hoài Kiến.

Khương Hòa Lục miễn cưỡng bước lên xe, đóng cửa lại, nghe thấy bên ngoài tiếng mưa đang lộp độp đập vào cửa.

Từ đầu gối của cô trở xuống đều bị mưa làm ướt sũng, nửa thân trên thì bám đầy sương mù, chiếc áo khoác trên tay vẫn y như trước, sạch sẽ gọn gàng. Vì sợ sẽ bị nhăn, cô đã cởϊ áσ ra, không muốn phiền thêm nữa.

Thư ký ở phía trước lái xe, không hề hỏi cô xem đi đâu, tiếp tục lái xe.

Bình tĩnh lại, chỉ có nỗi xấu hổ bủa vây toàn thân.

Toàn bộ ánh nhìn đều hướng về phía người đàn ông ngồi cạnh, ngược lại mà nói thì anh bình tĩnh hơn cô nhiều, không đề cập đến xe của mình vì sao lại phải ghé qua trường, lại thuận tiện đưa cô đi một đoạn, cũng không nhắc đến việc tiếp theo sẽ đi đâu.

Nhìn một hồi lâu, Khương Hòa Lục phát hiện con người này bất luận dung nhan hay khí chất đều cao hơn Thẩm Tây Thành vài bậc. Từ phía bên này có thể thấy, môi của người đàn ông này mỏng, mũi cao, độ cong hàm dưới gần như hoàn hảo, khuôn mặt như vậy cho dù không làm trên mảng thương mại, thì trong ngành giải trí cũng có thể không hề thua kém.

Ánh mắt Thời Hoài Kiến có ý tỏ ra phê bình, dường như là đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng lại không hoàn toàn khép hẳn, sau khi nhận ra sự quan sát của cô, bình tĩnh lên tiếng: "Cô đang nhìn gì vậy?”

“…”

Nhiệt độ trên khuôn mặt Khương Hòa Lục nóng bừng lên, lập tức quay đầu đi.

Như một chú mèo nhỏ làm sai việc gì, cuống cuồng chạy mất.

Cũng nhờ sự mở lời của anh, Khương Hòa Lục sau khi ngại ngùng một lúc, tay chân cũng cử động lại bình thường, chậm rãi giải thích: “Hôm nay, cảm ơn anh.”

Thời Hoài Kiến ở bên cạnh còn tùy tiện khoe khoang hơn cả lúc cô nhìn trộm anh, độ cong của khóe mắt hẹp dài không đứng đắn, biết rõ còn hỏi: “Cảm ơn vì điều gì?”

Giọng anh thành thật chất phác, rõ ràng câu hỏi không đứng đắn, nghe như không có gì xảy ra vậy.

Khương Hòa Lục không thể nói cụ thể chuyện đó ra, chỉ có thể hỏi: “Anh thường xuyên làm những việc như vậy sao?”

Ví dụ như đưa áo khoác cho các cô gái.

Ví dụ như đưa những cô gái lên xe.

Thời Hoài Kiến quả quyết phủ nhận: “Không phải.”

“Ồ.” Cô băn khoăn “Vậy vì sao rõ ràng đã rời khỏi trường rồi còn quay lại?”

“Tôi gặp khách hàng.” Anh dừng lại một chút “Trùng hợp lại gặp cô vẫn ở đây.”

“Vậy thật sự là trùng hợp sao?”

Khương Hòa Lục ôm mặt nghẹn ngào, xấu hổ.

Cô nói bản thân đang đợi người ta đến đón, anh chắc không khó đoán ra là cô đang đợi ai, kết quả đợi một khoảng thời gian lâu vậy mà không thấy ai đến, mọi người đều đã đưa con của họ về rồi, sau khi trở lại thấy cô vẫn đứng đó đợi.

Muốn trách phải trách tên khốn Thẩm Tây Thành, chỉ giỏi nói một đằng làm một nẻo, khiến cô hết lần này đến lần khác thất vọng.

Thư ký ở phía trước biết ý nên luôn giữ im lặng. Chỉ có anh biết đường đến gặp khách hàng và đường đến trường thực sự không thuận, hơn nữa còn ở đoạn giao thoa với đường cao tốc, hẳn là đường đi rất “trùng hợp” nên mới đi một vòng, lãng phí thời gian không dưới mười phút đồng hồ.

Lẽ nào Thời tổng đang theo đuổi cô gái này, nhìn thì có vẻ không giống, loại chuyện tốt này rõ ràng có thể trực tiếp nói ra, vì sao phải cứng đầu kiêu ngạo đến vậy?

Chuyện của cấp trên, đoán không được thì người làm cấp dưới cũng không tiện hỏi nhiều.

Khương Hòa Lục thấy xe đã rời khỏi trung tâm, lái sang một con đường mới, yếu ớt hỏi một câu: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Suối nước nóng.” Thời Hoài Kiến trả lời “Vừa mới dính mưa, tội gì mà không đi ngâm mình một chút chứ, cô thấy sao?”

Anh vẫn rất chu đáo.

“Tôi thật sự rất biết ơn.” Khương Hòa Lục biết họ đang rất vội, đón cô đã là chứng tỏ được lòng tốt rồi, cô không tiện đề xuât đưa cô về nhà, lại còn nghĩ đến việc ngâm mình dưới mưa xong nên đi tắm suối nước nóng, thực sự là quá tuyệt.

Đi được nửa đường, Khương Hòa Lục nhận được điện thoại của Thẩm Tây Thành.

Đến bây giờ mới nghĩ đến cô? Khương Hòa Lục chần chừ vài giây, không nghe điện thoại, để điện thoại sang chế độ im lặng. Thấy cô không nghe điện thoại, Thời Hoài Kiến lạnh lùng hỏi “Ai gọi đấy?”

Khương Hòa Lục buột miệng nói: “Thẩm nhị cẩu.”

“….”

!!!!!?

Cô mới nói gì vậy?

Khương Hòa Lục suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Hỏng rồi, cô vừa mới chửi Thẩm nhị thiếu là chó trước mặt người khác? Anh sẽ không tố cáo chứ? Anh nên không nghe rõ thì hơn.

“Ý tôi là…Thẩm nhị thiếu…” Biểu cảm Khương Hòa Lục hơi đơ, cố gắng giải thích.

“Tôi biết.”

“….”

Thời Hoài Kiến không cười, rất bình tĩnh hòa nhã, giống như gặp một cơn bão lớn nhưng lại coi là điều bình thường.

Trong lòng Khương Hòa Lục chỉ muốn lặng lẽ quay đi tìm cái lỗ nào mà chui xuống, bặm môi chặt lại, không định mở miệng lần nữa.

Điểm đến là một khu danh lam thắng cảnh. Suối nước nóng này mới mở không lâu, cả trong lẫn ngoài đều trang trí theo phong cách Nhật, xung quanh đều là núi bao quanh, phía trên thường có tiếng chim hót líu lo, không biết có phải do trời mưa hay không, sau khi bước vào liền ngửi thường mùi gỗ đàn hương.

Ngoài sảnh, Khương Hòa Lục được sự hướng dẫn của hai người phục vụ đang chọn phòng để ngâm mình vào suối nước nóng.

Phía sau, đột nhiên có một giọng nam kinh ngạc vọng tới: “Khương tiểu thư.”

Khương Hòa Lục ngẩng đầu theo tiếng gọi.

Đây chẳng phải là trợ lý của Thẩm Tây Thành sao?

Cậu ta sao lại ở đây?

“Khương tiểu thư đang làm gì ở đây vậy?” Trợ lý của Thẩm Tây Thành không kém phần bất ngờ, “Đến tìm Thẩm thiếu gia sao?”

“Tôi…chỉ là tình cờ qua đây.” Khương Hòa Lục không muốn nói rằng bản thân đã cùng Thời Hoài Kiến đến, do dự vài giây, “Tôi không biết mấy người ở đây.”

Nếu cô biết rằng anh đang ở đây thì mười con bò cũng không đưa được cô đến đây.

“Thẩm thiếu gia vừa mới lúc nãy vội vàng đi gặp khách hàng, vì quá gấp gáp nên có thể không chú ý đến cô được.” Trợ lý thấy vẻ mặt khó coi của cô, liền giải thích chuyện cho cô leo cây.

Bận, lý do này không thể khiến cho Khương Hòa Lục nhẹ nhõm được.

Lại bận, nhắn cho cô cái tin là được rồi.

Suy cho cùng, vẫn là không đặt cô trong lòng.

“Đúng rồi, Khương tiểu thư.” Trợ lý đột nhiên nghĩ ra gì đó, “Bản hợp đồng lần trước gửi cô có chút thiếu sót, thiếu gia nói tôi bổ sung một số nội dung mới, cô giờ xem qua luôn không?”

“Bây giờ?”

“Được, tranh thủ hôm nay ký luôn.” Trợ lý lấy từ tay cấp dưới bản hợp đồng, sau đó mang qua cho cô.

Nội dung bổ sung của bản hợp đồng mới là cuộc sống sau này của Khương Hòa Lục, chẳng hạn như tần suất về nhà chồng là bao nhiêu, thời gian cấm kỵ về nhà muộn v.v

Càng xem cô càng cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Trò chơi này quá tàn ác rồi.

“Thẩm nhị…” Khương Hòa Lục liền bỏ luôn chữ “chó” phía sau, “Thẩm nhị thiếu thật là tinh tế.”

Đến cái váy ngắn nhất của cô là bao nhiêu cen-ti-mét còn chưa nghĩ đến.

Anh ta không đi làm Nữ Đức mà giảng dạy thật quá đáng tiếc.

Trợ lý tưởng rằng cô thật sự đang khen ngợi, còn thêm một câu: “Cậu ấy hy vọng Khương tiểu thư có thể trở thành một phụ nữ hiện đại thấu tình đạt lý.”

“Thay tôi chuyển lời đến anh ta, kỳ vọng này gửi cho người khác đi.”

“Hả?!”

“Tôi không muốn làm bạn gái anh ta.”

Lần này, Khương Hòa Lục vô cùng thất vọng về Thẩm Tây Thành.

Cô biết bản thân trong mắt Thẩm Tây Thành, đến việc bạn gái chính thức còn chẳng được.

Coi như trở thành bạn gái anh, hay nâng cấp cao hơn là trở thành bà Thẩm, những ngày tháng sau này còn không biết có bao nhiêu khó khăn.

Thẩm nhị cẩu chính là Thẩm nhị cẩu, bản thân làm chó được rồi còn không cho người khác làm người.

Sự từ chối của Khương Hòa Lục hoàn toàn nằm ngoài dự tính.

Trợ lý khuyên: “Khương tiểu thư có điểm nào không vừa ý, có thể đề xuất…”

”Không cần, tôi không ký.”

“Vậy có thể trước tiên hãy đi gặp Nhị thiếu gia một chút, hôm nay cậu ấy thật sự không cố ý cho cô leo cây.”

“Cũng không muốn gặp.”

Khương Hòa Lục giọng rất kiên định, thái độ lại lạnh nhạt, nói xong liền đi.

Hợp đồng không được ký, nói cũng chưa đến hai câu, người cũng đã đi rồi, trợ lý ngẩn người ra, thế này làm sao giải thích với Thẩm nhị thiếu đây?

Trợ lý gọi với theo: “Khương tiểu thư, cô đừng đi, đợi một chút, Nhị thiếu gia sẽ nhanh chóng qua đây…”

Nghe xong, Khương Hòa Lục không chút do dự tăng tốc bước chân.

Trong cơn mưa đứng đợi lâu như vậy , vẫn còn muốn bắt cô đứng đợi?

Cô thật sự không muốn gặp Thẩm Tây Thành một chút nào, loại người lật lọng, nói một đằng làm một nẻo.

Sợ cô đi xa, trợ lý gọi thêm hai tên thuộc hạ đuổi theo cô: “Mau lên, đưa Khương tiểu thư quay lại đây.”

Khu suối nước nóng không lớn, một cô gái lại có thể chạy được đến chỗ nào cơ chứ?

Không quen địa hình ở đây, Khương Hòa Lục cắm đầu chạy qua mấy cái kệ trưng bày, lúc đi qua quầy gửi đồ suýt chút nữa là đâm phải người ta.

Cô vội vàng xin lỗi, ngước lên nhìn phát hiện ra người quen.

Trong lúc Thời Hoài Kiến và thư ký đang nói chuyện thì nhìn thấy cô, định hỏi cô đã chọn được phòng chưa, Khương Hòa Lục như đã tìm được người cứu mình, núp sau lưng anh, nhỏ giọng tố cáo: “Có người ức hϊếp tôi.”

“Ai?” Ngay sau khi anh vừa buông lời, liền nhìn thầy trợ lý của Thẩm Tây Thành cùng với hai tên thuộc hạ, phía sau đang đuổi theo vội vàng chạy tới.

Trợ lý một tay cầm hợp đồng, một tay cầm bút, vốn nghĩ cùng Khương Hòa Lục nói chuyện, phát hiện ra Thời Hoài Kiến cũng đang ở đó, lập tức trở lại khuôn phép gọi một câu “Thời tổng”.

Khương Hòa Lục túm áo đứng cạnh anh, giống như một chú mèo nhỏ đang chạy trốn, “Chính họ ức hϊếp tôi.”

“Khương tiểu thư, chúng tôi nào có ức hϊếp cô.” Trợ lý chú thích thêm, “Chỉ là đưa cô đi gặp Thẩm nhị thiếu thôi.”

“Nhưng tôi nói rồi, tôi không muốn gặp.”

Trợ lý biết cô đang từ chối, nhưng cậu chỉ là làm việc của một cấp dưới cần làm, nếu Khương Hòa Lục đi rồi, cậu làm thế nào giải thích được với Thẩm thiếu gia đây?

Vốn nghĩ sau khi đưa người đến đuổi theo Khương Hòa Lục, khuyên cô đi gặp Thẩm thiếu gia, lại để chuyện này thành ra loạn lên như vậy, nhưng lúc này người đàn ông đứng cạnh cô, là nhân vật mà ai trong đám người họ cũng không dám lỗ mãng, không có ai đủ dũng cảm mà trước mặt Thời Hoài Kiến lại đưa Khương Hòa Lục đi.

Đôi bên giằng co một lúc.

Thời Hoài Kiến đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy đã nói không muốn gặp rồi, các người còn ở đây làm gì nữa?”

Trợ lý nở nụ cười làm lành: “Thời tổng, chúng tôi không có ý đó, chỉ là muốn…”

“Muốn cưỡng ép cô ấy đi?”

Tuy anh không lớn tiếng nhưng giọng rất có uy.

Ánh mắt của anh lạnh lùng nghiêm nghị, trợ lý sợ hãi, chầm chậm trả lời: “Không, tôi không dám nghĩ….”

Trước mặt tổ tông này, trợ lý không dám lỗ mãng, coi như là bị kẹt cứng rồi, nói khó giải thích với anh: “Nhưng về Thẩm thiếu gia tôi làm sao giải thích bây giờ?”

“Nếu Thẩm Tây Thành có hỏi.” Dừng lại chút, Thời Hoài Kiến nhìn thấy cô gái phía sau lưng mình, “Là do tôi đưa đi rồi.”