Trở về căn nhà cũ kỉ, Yena bật lò sưởi rồi nằm thẳng lên giường.
Cô không có ý định ngủ đâu, chỉ là nằm một chút thôi.
Vài phút sau Yena thuận tay với lấy hộp cứu thương ở đầu giường để sát khuẩn và băng bó lại vết thương.
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của mình trong gương, cô thở dài bước vào nhà tắm.
----------------------------------------------
"Tình hình đã chuyển biến xấu, các em học sinh hãy ở yên trong nhà đừng đến trường và đợi cơn bão tuyết qua đi, các em... "
Yena đưa tay tắt radio nhìn tuyết rơi qua cửa sổ.
Với tình trạng như thế này cũng phải vài ngày mới ngừng đi.
Cũng may trong nhà cô có trữ đồ ăn nhưng cũng không cần thiết, Yena chả muốn ăn gì cả.
Thu mình lại vào trong chăn nhắm mắt.
Bỗng... Một hình bóng hiện lên trong tâm trí cô.
Tại sao chứ, ngoài cha mẹ ra thì chẳng có ai đối xử tốt với cô cả.
Tại sao một người không hề quen biết lại cho cô cảm nhận dường như sớm bị phai mờ.
Còn đang mãi suy nghĩ thì có tiếng chuông cửa.
Yena nhìn ra cửa sổ, tuyết vẫn còn rơi.
Dì của cô sẽ không mạo hiểm để trở về đâu, vậy ai chứ, vào thời điểm này.
Cô xỏ chân vào đôi dép ở dưới giường rồi nhìn tình hình ngoài cửa qua mắt mèo.
Yena mở to mắt, người cô vừa nghĩ tới lại cầm ô đứng trước hiên nhà.
Vội mở tung cửa ra: "Sao cậu biết?"
"Con hẻm này chỉ có duy nhất một nhà sáng đèn thôi nên tôi tính hỏi thăm chút ai ngờ trúng nhà cậu luôn." Murad chỉ cười hì hì nói.
Yena lúc này mới định hình ra tình huống hiện tại, cô vội lùi về sau chừa một khoảng: "Ngoài trời lạnh lắm, vào nhà đi."
"Vậy xin phép nhé!"
Murad gấp ô lại bỏ vào giỏ ở bên trái cửa sau đó thong thả đi vào.
Yena đặt một cốc nước ấm lên bàn rồi ngồi xuống sofa đối diện: "Dưới cơn bão tuyết này sao cậu lại ra ngoài chứ?"
Murad uống một ngụm nước: "Trời thế này không thể rời đi được nên hơi buồn chán nên tôi đi tìm cậu. À tôi có đem theo thuốc mỡ đó, vết thương sẽ mau lành hơn nếu cậu dùng nó."
"Cậu... Không cần đối xử với người lần đầu gặp mặt như thế."
"Tôi cũng không biết tại sao nữa nhưng tôi sống vậy quen rồi."
"Ha... " Yena đột nhiên cười một cái.
"Như thế sẽ chịu thiệt lắm đấy!"
Murad mở to mắt, đây là lần đầu tiên thấy cô cười.
"Trông cậu tươi tắn hơn rồi đấy, thế này sẽ đẹp hơn."
"Hử?" Cô ngưng lại nhìn người vừa nói.
"Từ lúc gặp cậu đến giờ thì chỉ có khuôn mặt ủ rũ thôi."
"À, vì như vậy cũng chả ai thích tôi cả nên tôi nghĩ không có thiết."
"Sao lại vậy chứ, mà...tôi thật sự muốn hỏi tại sao cậu lại bị như thế này, cụ thể lí do cậu bị đánh."
Yena ngẫm nghĩ một chút: "Có lẽ là thú vui chăng? Tôi là người duy nhất trong lớp khác biệt nên chúng hùa nhau mà hành hạ thôi."
"Không thể nào!" Murad đột ngột đứng dậy nhưng nhận ra hành động quá khích của mình nên liền ngồi xuống.
"Cậu không phản kháng sao?"
"Chả có tác dụng đâu, giáo viên thì lại chẳng để tôi vào mắt." Yena nở một nụ cười chua chát.
"Thật ra cha mẹ tôi cũng đã mất trong một vụ hỏa hoạn, đối mặt với mấy lời trêu chọc tôi chọn cách đánh lại. Giáo viên cũng chỉ phạt hay đình chỉ tôi thôi."
Phản kháng là hai từ lạ lẫm đối với Yena. Bấy lâu nay cô luôn chịu đựng, vậy có lẽ đây là lúc cô mạnh mẽ lên.
"Cảm ơn vì lời khuyên. Murad nè, cậu trả trọ rồi sao?" Yena nhìn cái túi to đùng được đặt dưới ghế sofa.
"Có đâu, tại túi nó vốn to thế."
Yena biểu thị vẻ mặt không tin vẫn nhìn chằm chằm cậu ta.
Cuối cùng Murad chịu không được nữa gật đầu thừa nhận: "Hôm qua tôi xin tá túc một đêm chứ không phải thuê, phải tiết kiệm mà, thế là mới sáng bị đuổi rồi, chủ trọ khó tính ghê."
"Vậy ở tạm nhà tôi đi."
"Không... Không phải tôi vác đồ qua đây ở nhờ đâu." Murad luống cuống xua tay.
"Tôi không để tâm, cứ ở lại đi. Giờ cậu mà đi xin tá túc thì cho dù đi được với thời tiết này thì cũng bị đuổi trước khi xin thôi. Dân làng ở đây không tốt tính đâu, chủ trọ mà cậu nói tốt bụng lắm rồi."
"Nếu cậu có lòng vậy thì tôi không từ chối đâu nhé."