Nói chuyện một lúc thì Yena đứng lên vào bếp: "Cũng trưa rồi, tôi nấu thứ gì đó vậy?"
"Để tôi giúp cậu."
"Không cần đâu, điều khiển ở trên bàn, nếu cảm thấy chán cậu cứ mở TV nhé."
"Ò."
.
.
.
Khoảng 1 tiếng sau, Yena bê ra một mâm cơm nóng hổi đặt lên bàn ăn.
Hai người ăn nhanh chóng giải quyết no nê rồi mỗi người một hướng.
"Nhà tôi còn dư một phòng, ở trên lầu, cậu dọn vào đó đi."
Yena chỉ về một hướng sau đó về phòng của mình.
Họ cũng chưa phải thân thiết lắm đâu, cũng không có chuyện gì để nói nên cứ như thế này sẽ bớt ngượng hơn.
Murad cầm theo túi hành lí của mình bước lên lầu nơi Yena chỉ.
Cậu ta cứ tưởng để lâu nên sẽ đóng bụi này nọ nhưng không, căn phòng vẫn sạch sẽ như được lau dọn thường xuyên.
Đặt đống đồ của mình qua một bên, Murad nhìn quanh phòng.
Sao cậu có cảm giác đây là phòng con gái nhỉ vì giá sách và bàn học hình thù cũng như họa tiết trông rất đáng yêu.
Mà thôi, có phòng ở là được không ý kiến.
"Có sách này, đυ.ng vào được không nhỉ. Mà cũng bất tiện khi giờ đi hỏi. Một chút chắc không sao đâu."
Nói là làm, Murad đọc qua tên sách một lượt rồi dừng lại trước một cuốn.
"Bí ẩn đế chế sa mạc, nghe cũng hay, thôi thì đọc thử."
----------------------------------------------
Yena đặt điện thoại xuống, cô vô thức nhìn lên trần nhà.
Mặc dù mọi khi vẫn cảm nhận sự yên ắng này nhưng cảm giác hôm nay thật lạ khi có một người khác.
Đây vốn là nhà của cô, một căn nhà hai tầng. Tầng trên có 2 phòng, một là nơi chứa đồ linh tinh hai là phòng của cô.
Không sai, phòng hiện tại cô đang ở là của cha mẹ, có một phòng nữa dành cho khách, nơi mà dì cô dùng.
Vì không đặt thứ gì quan trọng nên chắc không sao đâu.
Cơn buồn ngủ ập đến, thôi thì đánh một giấc, cầu mong khi tỉnh dậy đồ đạc vẫn còn nguyên mà không bị cuỗm mất.
.
.
.
Murad còn đang say sưa đọc thì cảm thấy khô cổ họng.
Cậu đặt quyển sách xuống, vì cổ tay nghiêng qua một bên nên một tấm hình rơi xuống.
Trong tấm hình là một người phụ nữ tóc trắng, có cả chữ kí.
"Khuyên Bạc, đây là tên tác giả của cuốn sách này."
Murad vô thức lật ra phía sau tấm ảnh thì dòng chữ với nét bút non nớt "Con yêu mẹ nhất" đập vào mắt cậu
Cậu lật lại hình người phụ nữ đó, đúng là có nét giống với chủ căn nhà này.
Sau một hồi suy nghĩ, kết luận lại... Đây chính là mẹ của cô gái kia cũng chính là tác giả của cuốn sách này.
"Cậu có thức không, xuống dùng bữa tối." Tiếng Yena ở ngoài cửa vọng vào.
Murad nghe thế thì vội kẹp tấm hình đó lại ở trang cậu vừa đọc sau đó đặt lại trên giá sách.
Nhìn đồng hồ đeo tay: "Đã 6 giờ chiều rồi ư. Tôi ra ngay."
Lúc Murad xuống thì đồ ăn đã bày sẵn, cậu nhanh chóng ngồi vào bàn.
"Này, mỗi lần ăn cậu phải xoay mặt sang hướng khác trông khổ sở vậy."
Yena nói vậy bởi vì lúc trưa cái tên che mặt này sau khi cầm chén cơm và gắp đồ ăn thì quay sang bên trái như không để cô thấy mặt vậy.
"À, mặt tôi."
"Có xấu hay có sẹo gì thì tôi cũng không chê đâu."
"Không phải vậy, tại... "
"Tại?"
"Đẹp quá thì phải che thôi."
"Đẹp đến mức không muốn ai nhìn thấy à?"
"Đúng đúng."
"Nghe hoang đường quá đấy!" Yena phán một câu xanh rờn rồi tiếp tục ăn.
"Nè."
Mặc dù nghe thấy tiếng Murad gọi nhưng cô vẫn làm ngơ, cậu ta không muốn ai thấy thì đành vậy thôi.
Thế là bữa ăn tiếp diễn với cảnh mỗi người một hướng mà ăn.