[AOV] Murad X Yena

Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Yena từ năm 6 tuổi đã mất đi cha lẫn mẹ sau một vụ tai nạn. Cô được người dì bên ngoại nhận nuôi với tư cách người giám hộ nhưng thật ra bà ta chỉ muốn đống tài sản cha mẹ Yena để lại thôi.

Dì của Yena là một con nghiện cờ bạc, đi sớm về khuya và cũng có lúc hai hoặc ba ngày ngày mới về nên Yena phải tự tay lo liệu cho bản thân.

Ở trường, Yena luôn là tâm điểm của việc bị bắt nạt chỉ vì cô không có cha mẹ.

Thời gian trôi nhanh thật, mới đó đã 8 năm từ khi cha mẹ cô mất.

----------------------------------------------

Cố gắng lết cơ thể lạnh cóng dưới trời mùa đông tuyết rơi dày đặc.

Một ngày thảm họa nữa lại ập đến Yena, mới vừa rồi cô bị nắm tóc kéo lê hết hành lang rồi bị một thau nước đổ lên đầu.

Gắng gượng được nửa đường, đôi mắt Yena mờ đi và cuối cùng nằm gục xuống.

"Nè, cậu chết chưa đấy?"

Bên tai Yena vang lên tiếng của ai đó nhưng cô đã quá mệt để trả lời.

Không lâu sau cô cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên rồi bị đưa đi.

"Ấm quá!"

.

.

.

Mắt Yena từ từ mở, quang cảnh trước mặt cô là trần nhà xa lạ, đang định ngồi dậy thì có người ngăn lại.

"Đừng động đậy, cơ thể cậu còn chưa ổn đâu."

Một người con trai mang mái tóc màu trời hoàng hôn và che đi nửa khuôn mặt ngồi xuống ghế bên cạnh giường cô đang nằm.

"Nếu cậu tỉnh rồi thì uống chút nước ấm đi."

Lờ đi câu nói đó, cô nhìn quanh phòng, nó giống như một căn trọ vậy.

"Tôi đang ở đâu?" Thều thào hỏi.

"Nhà tôi, à trọ mới đúng. Thấy cậu ngất ở giữa đường, vì không biết nhà nên mới đem về đây."

"Cảm ơn."

Bầu không khí rơi vào im lặng, người con trai tóc cam đó chịu không được mà lên tiếng: "Tôi là Murad. Còn cậu?"

"Tôi không có ý định nói tên cho người lần đầu gặp." Yena lạnh nhạt đáp.

"Thôi vậy, tôi cũng chỉ đang trên đường về quê nên tìm nơi nào dừng chân tạm, mai là rời đi rồi." Murad không có vẻ gì chán nản mà vẫn ung dung đáp.

"Giờ tôi phải về nhà."

"Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi đấy, cậu nhìn này." Murad đứng dậy lại gần cửa sổ kéo rèm ra.

"Hay là cậu gọi cho người nhà đến đón đi!" Kéo rèm ngồi trở lại.

"Tôi không có."

"Hả?"

"Tôi không có người thân nào cả."

"A, xin lỗi. Tôi không biết điều đó."

"Tôi ổn, không thể để nhà bỏ trống được, bắt buộc phải về thôi."

"Cậu cứng đầu thật đấy, vậy khi tuyết vơi bớt tôi đưa cậu về."

"Cảm ơn." Yena rụt người vào trong chăn cảm nhận sự ấm áp nơi đó.

Không khí lại rời vào trầm lặng, một lúc sau Murad cất tiếng: "Tôi có thể hỏi lí do những vết bầm trên cổ cũng như trên mặt cậu không?"

"Bị đánh."

"Ra vậy.... Khoan, bị đánh ư? Sao cậu nói thản nhiên vậy?" Murad giật mình.

"Đơn giản vì chúng là sự thật."

"Nếu nói như vậy... Chắc chắn cậu không bị thương riêng ở cổ và mặt đúng không?"

Yena nghe thế thì đưa hai cánh tay ra khỏi chăn. Cô kéo ống tay áo khoác lên lộ ra những vết bầm tím chằng chịt và vài vết thương mới máu đã đóng vảy.

Đối diện với đôi mắt sửng sốt của Murad, Yena chỉ nhẹ nhàng kéo ống tay áo xuống rồi lại nằm vào chăn.

"Như cậu yêu cầu, xin lỗi nhưng tôi đi ngủ nhé, khi nào tuyết vơi đi thì gọi tôi dậy." Cô nói xong thì xoay người sang một bên nhắm mắt.

Murad còn chưa hoàn hồn thì Yena đã ngủ luôn rồi.

Cậu không dám hình dung được cơ thể nhỏ bé đó phải chịu đựng những gì.

.

.

.

"Cảm ơn, tới đây được rồi."

Phải đợi 3 tiếng sau tuyết mới ngừng rơi một chút.

Hiện tại họ đang ở trước một con hẻm.

"Cậu chắc là không cần tôi đưa về tận nhà chứ?" Murad đưa ô của mình cho Yena nhưng bị cô đẩy trở lại.

"Không cần." Đây là câu trả lời cho câu hỏi lẫn hành động khi nãy.

Cô nói xong thì liền rời đi.

Murad đứng một lát rồi cũng xoay lưng.

"Một người kì lạ."