Ta Bỏ Trốn Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng

Chương 13: Nàng không ghen (3)

Thái tam nương đưa lát cá lóc lên, Thôi thị mời gọi Ninh Anh: “Ngươi cũng đừng đứng yên ở đó, tới dùng đi, không Nhị Lang lại cho rằng một lão bà tử như ta đang trách móc ngươi.”

Ninh Anh cười cười ngồi vào trước bàn, chuẩn bị nước chấm cho bà ấy.

Thôi thị thấy xung quanh không có người ngoài mới vẫy tay với nàng, nói: “Ngồi lại đây chút, có việc riêng muốn nói với ngươi.”

Ninh Anh theo lời tiến lại gần hơn.

Thôi thị nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, hạ giọng nói: “Hôm nay khi Nhị Lang hồi phủ ta đã nói với hắn chuyện lão Vương phi muốn nạp ngươi làm thϊếp, ngươi đoán phản ứng của hắn là gì?”

Ninh Anh ngẩn người, lập tức cười nói: “Hóa ra Thôi ma ma là người nói ra, lang quân trên đường về phòng suýt nữa đã dọa nô tỳ sợ.”

Lúc này nàng mới kể tỉ mỉ phản ứng lúc ấy của Lý Du ra sao với Thôi thị, nghe thấy thế Thôi thị che miệng bật cười, trấn an nàng: “Đó chỉ là hù ngươi mà thôi, đứa nhỏ này tính cách thiếu niên, tinh nghịch.”

Ninh Anh không tin lời nói hoang đường của bà ấy, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ bình tĩnh đánh vảy một miếng cá rồi chần qua, bỏ vào bát của Thôi thị.

Thôi thị lại thong thả động đũa, tiếp tục nói: “Buổi chiều hôm nay ta cũng đi qua Phúc Thọ Đường, Vương phi rất tán dương ngươi, lão nhân gia bảo ta nhắc nhở ngươi chớ có tâm tư không tốt, hủy đi tiền đồ của mình.”

Nói xong, ánh mắt rơi xuống trên bụng Ninh Anh.

Nếu như đương gia chủ mẫu vẫn chưa vào cửa mà thông phòng bụng đã lớn, thì thật là không chấp nhận nổi.

Ninh Anh nói tránh đi: “Thôi ma ma nếm thử tay nghề của nô tỳ đi, để lạnh ăn sẽ không ngon.”

Thôi thị lúc này mới nếm thử một miếng cá lóc, tán dương: “Người được các ma ma trong cung dạy dỗ có khác, tay nghề rất tốt.”

Ninh Anh lại chần cho bà ấy một lát cá nữa, Thôi thị bèn nói: “Ngươi cũng ăn đi, đừng để đói bụng.”

Thái tam nương tới rót cho Thôi thị một chén rượu thanh mai, lập tức nhìn về phía Ninh Anh nói: “Rượu thanh mai này ngon lắm, A Anh cũng nếm thử một bát nhé?”

Ninh Anh xua tay, Thôi thị: “Uống một ngụm không sao đâu.”

Thái tam nương cũng nói: “A Anh nếm thử đi, không ngửi thấy mùi rượu đâu.”

Được sự khích lệ của hai người, Ninh Anh liền nhấp thử một ngụm, trong miệng có vị chua chua ngọt ngọt, tràn ngập hương trái cây.

“Ngon quá.”

“Thử lại lần nữa không?”

“Không được, nếu như lang quân biết sẽ không tha cho nô tỳ.”

“Không sao đâu, ngươi cứ nói là lão bà tử ta dụ dỗ ngươi uống, Nhị Lang ít ra sẽ cho ta chút mặt mũi.”

Lời này khiến Ninh Anh bật cười, tủm tỉm nói: “Thôi ma ma thật tốt.”

Sau đó khi Thái tam nương đi xuống, Thôi thị mới chọc chọc cánh tay của nàng, nhỏ giọng hỏi: “Lúc này ai đang hầu hạ trong thư phòng?”

Ninh Anh đáp: “Xuân Lan.”

Thôi thị lườm nàng, ý vị thâm trường nói: “Nha đầu nhà ngươi thật rộng lượng, Xuân Lan không giống như Mỹ Nguyệt đâu.”

Ninh Anh giả bộ như nghe không hiểu, cố ý hỏi: “Xin Thôi ma ma chỉ giáo cho?”

Thôi thị gọn gàng dứt khoát nói: “Nha đầu kia không an phận.”

Ninh Anh không quan tâm, nửa thật nửa giả trêu ghẹo: “Chúng ta đều là nha đầu trong phòng của lang quân, hắn là chủ tử, muốn sủng ái ai thì sẽ sủng ái người ấy, nô tỳ nếu như giấm ghen tuông thì liệu những ngày tháng tương lai của mình có trôi qua tốt đẹp được hay không đây?”

Lời này khiến cho Thôi thị sững sờ, nhất thời không biết phải nói gì.

Đối với một nam nhân có địa vị như Lý Du, chuyện có nhiều thê nhiều thϊếp là điều cực kỳ bình thường.

Nhìn phụ thân hắn là Tần Vương mà xem, toàn bộ kinh thành cũng không tìm được ai có chiến tích phong lưu như lão, nếu sau này Lý Du cũng như vậy thì dường như đã nằm trong dự liệu của mọi người.