Lúc nãy Lý Du không động tới rất nhiều thứ nên tất cả đều chui vào trong bụng của Ninh Anh và Thôi thị.
Hai người vừa nhúng cá lóc vừa lảm nhảm về việc nhà, Mỹ Nguyệt cũng đến uống một chén canh.
Nàng ấy là người vô tư, không giống như Xuân Lan luôn hao tốn tâm tư, ngay cả Ninh Anh cũng thích nàng ấy, bình thường chỉ cần các nàng không phạm sai lầm, Thôi thị cũng sẽ rất thoải mái với các nàng.
Hoa cúc là món ăn yêu thích của Ninh Anh nên nàng đã ăn không ít.
Thôi thị có khẩu vị nặng, thích ăn cay, Ninh Anh cũng thích ăn cay, nhưng ăn nhiều lại dễ phát hỏa, vì vậy nàng đã nhờ Thái tam nương thay nàng làm một bát nước hoa cúc để thanh nhiệt.
Mùi thơm trong căn bếp nhỏ tỏa ra bốn phía, Thôi thị hài lòng ăn rất nhiều cá lóc.
Có đôi khi bà ấy sẽ rất thẳng thắn khen Ninh Anh có tay nghề tốt, với sự khéo léo như vậy thì đi đến đâu cũng không lo bản thân bị đói chết.
Người nói vô ý, người nghe hữu tình, Ninh Anh hé miệng cười, trong đầu bắt đầu tính toán.
Sau đó chợt thấy Xuân Lan đi tới, sắc mặt không tốt lắm, dường như có chút ủ rũ.
Thôi thị trong nháy mắt nhìn thấy nàng ta đã biết nàng ta đang không thoải mái, gác lại đũa hỏi: “Nha đầu ngươi không phải đang ở thư phòng hầu hạ chủ tử à, tại sao lại tới đây?”
Xuân Lan trả lời: “Lang quân nói ngài hơi khát.”
Ninh Anh nói tiếp: “Vậy đưa tới đó chút nước mật ong đi.”
Xuân Lan hơi lườm nàng, trong đầu ganh tỵ, không thoải mái nói: “Lang quân bảo để A Anh tỷ tỷ tự mình đưa qua.”
Ninh Anh: ……
Thôi thị nhìn về phía nàng: “Mau đi đi, đừng làm cho tiểu tổ tông tức giận.”
Ninh Anh đành phải để đũa xuống, súc miệng, rửa tay sạch sẽ, dọn dẹp sơ một lần rồi mới lấy nước mật ong do Thái tam nương chuẩn bị đưa đến thư phòng.
Bây giờ trời đã dần tối, trong nội viện sáng đèn, trong thư phòng cũng sáng loáng.
Ninh Anh bưng nước đi tới cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa gọi một tiếng lang quân, bên trong truyền đến lời đáp của Lý Du, lúc này nàng mới rón rén đẩy cửa vào, sợ quấy rầy đến hắn.
Đặt cốc nước mật ong xuống bên cạnh bàn, Lý Du ngẩng đầu khỏi quyển thẻ tre cũ nát lườm nàng, hai tay Ninh Anh rót một chén trà đồng thời dâng lên.
Lý Du đưa tay nhận lấy, nhấp một ngụm, nước mật ong kia vốn dĩ đã ngọt, nhưng hắn lại nói chua.
Ninh Anh không khỏi sửng sốt, nước dùng để pha mật ong là nước ấm, không có lý do gì sẽ bị chua.
Đang lúc nàng đang bối rối, Lý Du lại nói một câu: “Ngươi để Xuân Lan lại ở chỗ này làm gì?”
Ninh Anh có phần ngượng ngùng nói: “Vừa lúc gặp Thôi ma ma đi tới, nô tỳ thèm ăn nên đã đi cùng bà ấy một lúc.”
Lý Du lẳng lặng nhìn nàng, qua hồi lâu mới nói: “Ngươi qua đây.”
Ninh Anh nghe lời đến gần, hắn lại vươn tay về phía nàng, kéo nàng lại gần hơn.
Lý Du hít hà khắp người nàng thăm dò, hơi nhíu mày nói: “Ngươi uống rượu sao?”
Ninh Anh vội vàng giải thích: “Thôi ma ma không cho nô tỳ chối từ, nô tỳ chỉ nếm thử một ngụm rượu thanh mai nho nhỏ.”
Lý Du ghét bỏ nói: “Muốn chết sao.”
Nước mật ong trên bàn chỉ là cái cớ để hắn đẩy Xuân Lan đi, hắn chỉ vào chén trà nói: “Ngươi uống đi.”
Ninh Anh thành thật nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, rất ngọt!
Khó trách hắn lại không thích.
Đây là sơ suất của nàng.
Tiểu tổ tông kia chỉ vào một bình nước mật ong, ra hiệu nàng đổ tất cả vào, Ninh Anh đành phải làm theo.
Vừa rồi nàng mới ăn cơm tối, lúc này lại uống một bình nước mật ong, chỉ cảm thấy toàn bộ đồ ăn trong bụng đều có thể lắc lư.