“Ở bên ngoài không giống như ở nhà, thật thà chịu khó là tốt, nhưng quá thành thật sẽ dễ bị thiệt. Ở bên ngoài, nhớ thông minh một chút, biết chưa? Có chuyện gì thì viết thư cho anh rể con.
Cho đến khi có người tới, ông ấy và con rể mới kết thúc cuộc nói chuyện, nhưng chuyện nên nói đều đã nói xong.
Lúc Tô Thành Tài nhìn thấy ông ngoại Lục, lễ phép chào một tiếng, nụ cười trên mặt làm cho người ta cảm giác được ấm áp giống như ánh mặt trời.
Bên kia ông nội Tô tiễn bí thư chi bộ và đại đội trưởng ra cửa viện, nhìn thấy Tô Thành Tài đang nói chuyện với ông ngoại Lục, trên mặt cũng nở nụ cười, nếp nhăn như hoa cúc.
Nhưng cũng không tiến tới quấy rầy cuộc đối thoại giữa thằng Ba và ông ngoại Lục, mà gọi thằng Hai tới, nói với Tô Cần: “Con đi một chuyến đến tìm lão Thiết Đầu thôn Thủy Vũ bên cạnh, bảo ông ta tới xây bếp cho các con. Phòng của con và thằng ba đều cần một cái bếp, tránh cho lúc bếp bên kia bận rộn, không đến mức trì hoãn việc ăn cơm.
Trong lòng Tô Cần có chút vui sướиɠ, vốn anh ấy cũng muốn tự mình đi tìm lão Thiết Đầu tới xây nhà bếp, chỗ nhà bếp bên kia chắc chắn không tiện dùng. Lúc này ba nói ra, đó là chuyện không còn gì tốt hơn, nghe ý của na, việc xây bếp này là dùng tiền chung?
Đối với ba, anh ấy không có quá nhiều oán giận. Mặc dù ba cũng có chút thiên vị trong việc đối xử với ba đứa con trai, nhưng nhiều khi ông ấy cũng rất công bằng.
“Ba, con biết rồi.” Tô Cần nói: “Sáng mai con sẽ đi.” Hôm nay đã quá muộn, đi qua đi lại mất một tiếng, trời sẽ tối mịt.
Ông nội Tô ừ một tiếng, lấy tẩu thuốc lá định hút, nghĩ lại, đặt xuống, hỏi: “Thằng Hai này, con có hận mẹ con đối xử nhẫn tâm với gia đình con không? Hận ba không giúp con không?"
Tô Cần sửng sốt, lắc đầu: “Con không hận, ba mẹ làm thế nào đều là quyền của ba mẹ, dù cho trong lòng con không thoải mái, cũng không thể hận hai người."
Ông nội Tô thở dài một tiếng, thằng Hai vẫn oán trách, nhưng cũng vì chữ hiếu mà không nói gì thôi.
Trái tim nguội lạnh, muốn che giấu cũng không dễ dàng a. Ông ấy cũng có chút oán hận với những chuyện vợ mình đã làm, nhưng bà ta đã đi theo ông ấy trong những tháng ngày khó khăn nhất, ông ấy và bà ta đã nương tựa nhau lúc hoạn nạn, về già càng không muốn quá khắt khe với bà ta.
Bà ta làm sai, vậy thì để ông gánh vác tất cả, dùng sự nhiệt tình của ông ấy để hâm nóng trái tim con trai vậy.
Tô Văn Văn mơ một giấc mơ, một giấc mơ vừa chân thật vừa xa lạ.
Trong mơ, cô bé biến thành nhân vật phụ “Vãn Vãn” trong sách, đi theo cô ấy đến cuối đời. Trong mơ, cô bé cùng khóc cùng cười với cô ấy. Cho đến khi "Văn Vãn" chết, cô ấy không chịu cùng tên chồng vũ phu kia hợp phòng, bị gã đâm chết tại nhà.
Trên người “Vãn Vãn” toàn là vết thương, quần áo rách nát, nhìn thấy cô bé tới, cẩn thận nhìn vài lần, đột nhiên nở nụ cười: “Rốt cục cô đã trở lại rồi?"
Trong đầu Tô Vãn Vãn tràn đầy nghi vấn, mở miệng nói ra: “Đúng, tôi đã trở lại"
“Vãn Vãn” nói: “Đời này, chắc là nên viên mãn rồi chứ nhỉ?"
Tô Văn Văn: “"
Cuộc đối thoại này hình như không thích hợp lắm, đây là nguyên thân đang hoan nghênh cô bé đến à? Giống như biết chắc cô bé sẽ đến?
“Vãn Vãn” nhếch miệng cười: “Tôi vẫn luôn chờ cô trở về, rốt cục cô đã về rồi, cuộc đời của tôi và cô cũng chính thức trọn vẹn."
Trong đầu Tô Vãn Vãn đầy những nghi hoặc, đang muốn hỏi lại, lại thấy "Vãn Vãn" hóa thành cầu vồng bọt hồng nhạt, biến mất.
Tô Vãn Vãn bỗng cảm thấy, trên người ấm áp, thật giống như những bong bóng màu hồng kia toàn bộ đều nhập vào trong cơ thể cô bé.
Mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt to của Trình Kiêu đang tò mò nhìn cô bé.