Sau khi nhìn thấy khuôn mặt to của cậu ấy, Tô Văn Văn kêu lên "A a a", một dòng nước miếng chảy dài xuống khóe miệng.
Sao cô bé lại quên, cô bé được Trình Kiêu cứu về Tô Văn Văn không ngờ mình lại bị bà nội Tô ôm ra ngoài ném đi, nhưng cô bé đã lường trước được điều đó.
Bà nội Tô rất hận cô bé, từ ngày cô bé sinh ra đã muốn bóp cổ cô bé, mà cô bé cũng đã đoán được. Theo miêu tả trong sách, bà nội Tô là một người ích kỷ, trọng nam khinh nữ đến cùng cực, ngay cả con gái của mình cũng có thể bỏ qua, huống chi là cháu gái cách xa cả một thế hệ?
Nếu không phải bà ta cho rằng Tô Vũ Đình kia là phúc tinh, có lẽ cũng sẽ giống như những cháu gái khác, tùy tiện đối đãi.
Mà đối với cô bé - tai tinh này, chỉ sợ là hận đến tận xương tủy. Bà nội Tô mê tín, cái loại mê tín này nghiêm trọng hơn bất kì ai, nghe ông thầy bói đánh giá về cô bé, sao bà ta có thể có sắc mặt tốt với cô bé được chứ?
Lúc cô bé mới sinh ra đã muốn bóp chết cô bé, khi cô bé lớn lên, Tô Vãn Vãn cho rằng bà nội Tô sẽ buông tha cho việc hãm hại cô bé, thế nhưng cô bé thật sự đánh giá thấp sức nặng của lời thầy bói trong lòng bà ta.
Bà ta sợ cô bé mang đến tai họa cho nhà họ Tô, lại không muốn hai nhà tách ra ngoài, chỉ có thể ném cô bé đi hoặc là gϊếŧ chết.
Lúc bà nội Tô ôm cô bé đi ra ngoài là lúc buổi sáng rất sớm, lúc ấy ba mẹ vừa vặn không có ở đây. Cô bé trơ mắt nhìn bà ta ôm cô bé ra cửa sau, muốn phát ra tiếng nhắc nhở thì đã bị bịt miệng mũi.
Nỗi sợ hãi trong lòng Vãn Vãn không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, cô bé không biết bà nội Tô sẽ ôm cô bé đến nơi nào, là bán hay là ném đi. Vừa sợ hãi, cô bé liền muốn kéo quần áo trên người bà ta, đáng tiếc xương tay của cô bé quá mềm, nhất thời kéo không được.
Cũng may quần áo thời đại này phần lớn đều là dệt thủ công, quần áo rất giòn, dưới sự cố gắng mãi, cuối cùng cô bé cũng kéo xuống một sợi nhỏ.
Cô bé cho rằng, bà nội Tô tính ném cô bé tới trước cửa nhà nào, lại không ngờ bà ta lại đi về phía sau núi.
Lúc ấy bà nội Tô hung tợn trừng mắt nhìn cô bé, vừa đi vừa nói: "Con quỷ xui xẻo này, khắc ba mày, còn ở nhà họ Tô một ngày thì sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Tô một ngày, làm hại mẹ con tao xa cách nhau. Tao không thể để cho mày ở lại nhà họ Tô nữa, bà đây tâm thiện, sẽ không bóp chết mày, giờ ném mày ra ngoài, xem ông trời đối xử với mày như thế nào đi. Mặc kệ là sống hay chết, về sau đều không liên quan gì với nhà họ Tô nữa."
Cứ lải nhải mãi, ôm cô bé đến phía sau chân núi. Bà nội Tô nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó ném cô bé xuống đất. “Tao không gϊếŧ mày, miễn cho nói tao lòng dạ ác độc, xem ông trời lựa chọn thế nào. Mạng lớn thì mày sống, mạng không lớn vậy thì không phải do tao. Sau đó quay về mà không nhìn lại.
Vãn Vãn nóng nảy há miệng hô, nhưng không gọi bà nội Tô quay đầu lại được. Cô bé không biết sau khi bà nội Tô đi không bao lâu, thì đυ.ng phải Trình Kiêu, bà nội Tô kinh hoàng không biết đối mặt với chất vấn của Trình Kiêu như thế nào.
Giờ phút này Vãn Vãn đang ở dưới chân núi hoang dã, nghe xa xa hình như vọng lại tiếng sói kêu, cô bé cực kỳ sợ hãi.
Nhưng cô bé biết loại động vật này sẽ không rình rập nếu không có mùi thịt, nếu để sói biết cô bé ở đây, liệu cô bé có còn sống không? Cô bé sợ hãi, vội vàng ngậm miệng lại không kêu nữa, trong lòng hoảng loạn ngàn vạn lần đừng để bị sói phát hiện nha?
Đáng tiếc chuyện không như cô bé nghĩ, sói vẫn phát hiện ra cô bé.