Bí thư chi bộ và đại đội trưởng cũng không từ chối, tình huống sau khi tách hộ rồi ở nhà ăn cơm, ở thôn Hạ Hà coi như là một thường lệ.
Bên thông gia là nhà họ Lục và nhà họ Lưu cũng ở lại hết, bữa cơm này đương nhiên không thể thiếu họ được.
Đương nhiên hai chị em dâu Lưu Chiêu Đệ và Lục Tư Hoa phụ trách bữa ăn, cũng không thể thiếu bà nội Tô. Đôi mắt kia của bà nội Tô rất kén chọn, cũng không cho phép con dâu dùng nhiều dầu, lúc dùng dầu là nhìn chằm chằm.
Người phụ trách thật ra là Lục Tư Hoa, cô ấy nấu đồ ăn rất ngon, nhà họ Tô ai ai cũng biết, trước kia việc nhà trong gia đình gần như đều do cô ấy làm hết. Lưu Chiêu Đệ rất ít khi bận rộn trong phòng bếp, mỗi lần đến phiên cô ta nấu cơm thì luôn lấy đủ loại lý do để từ chối, cuối cùng vẫn phải là Lục Tư Hoa ra tay.
Lúc này đây cũng không ngoại lệ.
Dù sao cũng là bữa ăn cuối cùng, Lục Tư Hoa cũng không quan tâm là ai làm, làm nhiều trên người cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào, vậy thì cứ làm thôi.
Lưu Chiêu Đệ lấy lí do thấy Tô Vũ Đình khóc, chạy ra khỏi phòng bếp, cuối cùng người nhóm lửa là Tô Kiến Dân.
Kiến Dân đã bốn tuổi, tuy rằng vóc dáng hơi nhỏ, thân thể hơi yếu, nhưng việc nhóm lửa này cậu ấy có thể làm.
Bữa cơm này ăn uống rất vui vẻ, có thể là sắp phân ly, nên trên bàn cơm bà nội Tô không có tra hỏi Lục Tư Hoa, nhưng cũng không cho cô ấy thêm một ánh mắt, coi cô ấy như không tồn tại.
Lục Tư Hoa chỉ cười cười không suy nghĩ nhiều. Bà nội Tô không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích mẹ chồng. Từ sau khi bà nội Tô ném Vãn Vãn đi, cô ấy đã không thích bà ta, bây giờ chẳng qua là ngại tỏ ra mặt mà thôi.
Còn bữa cơm chia tay cuối cùng này thôi, không hoan nghênh thì sao? Về sau cơ hội tụ tập ăn cơm đã ít lại càng ít, cô ấy cứ coi như mắt nhắm mắt mở đi, không để ý tới là được.
Sau khi ăn xong, bà ngoại Lục kéo Lục Tư Hoa vào phòng, lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay, trong khăn tay là một xấp tiền, có tiền lẻ cũng có tiền chẵn, bà ấy nói: “Ba mẹ chồng con chỉ cho các con một trăm tệ, một trăm cân lương thực mà thôi, ba Ở con nói, chút đồ ấy không dễ sống. Ở đây mẹ có hai trăm tệ, con cầm về sống qua ngày, đợi đến sau vụ thu hoạch mùa thu, là sẽ được chia lương thực, cuối năm có điểm công, sống tiết kiệm là có thể có một cuộc sống tốt.
Lục Tư Hoa lại đẩy ra: “Mẹ, tiền này mẹ cầm về đi, con với chồng có một trăm tệ, có thể tiết kiệm đến cuối năm.” Mặc dù có không ít đồ cần mua, nhưng tiết kiệm một chút chắc là đủ rồi.
“Trong nhà có, hai trăm này con cầm đi, các con sống tốt, mẹ và ba con mới yên tâm." Bà ngoại Lục đẩy tiền về..
Cùng lúc đó, ông ngoại Lục cũng tìm Tô Cần, tìm một nơi không có ai, hai người bắt đầu nói chuyện.
“Anh rể của con đã chào hỏi lãnh đạo cũ của nó, cho con vào đội vận tải, tạm thời không xin được công việc chính thức."
Đội vận tải, trực thuộc bộ phận vũ trang, muốn đi vào đều cần tới quan hệ, có thể sắp xếp cho anh ấy công việc này, thật sự không dễ dàng.
Tô Cần nói: “Ba, con không biết lái xe.
“Không biết thì có thể học, bên kia có chuyên gia dạy lái xe, nhớ làm việc chăm chỉ, có được công việc này không dễ dàng gì đâu, tiền lương tạm thời là ba mươi hai tệ, đợi đến khi con được làm chính thức, có thể được năm mươi bốn tệ." Làm việc chăm chỉ thì sẽ không khó đạt chỉ tiêu để được xét lên chính thức.
Tiền lương của công nhân tạm thời là ba mươi hai tệ, tương đương với mức lương của một công nhân lâu năm trong một xưởng đúc.
Tô Cần cảm động, ba vợ và anh rể đã thiếu nợ người ta biết bao ân tình chỉ vì chuyện của anh ấy, nếu anh ấy làm không tốt thì sẽ rất có lỗi với bọn họ.