Dáng vẻ anh trai như ba, chị dâu như mẹ này làm cho không ít người cảm động.
Trên mặt Tô Thành Tài vẫn còn nụ cười nhưng không chạm đến đáy mắt, bị anh ta khéo léo che dấu.
Ông nội Tô nói: “Thằng Cả có tấm lòng này, người làm ba mẹ đây cũng vui mừng. Còn lại chính là sáu gian phòng này, ba gian phòng này được xây sau, trong nhà không chia phòng, lúc đầu thế nào thì bây giờ cứ thế.” Lại dừng một chút. “Nếu như các con muốn xây nhà khác, đến lúc đó thu hồi phòng cũ, nhận thêm chút tiền"
Ba anh em cảm thấy, phân chia như vậy rất hợp lý.
“Còn có năm mẫu đất, đều là vùng núi, ngoại trừ hai mẫu cho ba cùng mẹ các con làm đất dưỡng lão, còn lại ba mẫu đất, các con chia đều đi, mỗi nhà một mẫu, có ý kiến gì không?"
Tô Đại Lực đảo tròng mắt: “Con không có ý kiến, ba mẹ cần hai mẫu đất dưỡng lão"
Tô Cần và Tô Thành Tài cũng không có ý kiến, ba mẹ mỗi người một mẫu đất dưỡng lão, còn lại cho anh em bọn họ, sự phân chia này rất hợp lý.
Còn lại là mấy con gia cầm và heo, ông nội Tô nói: “Gà vịt và heo trong nhà không chia nữa, đợi đến cuối năm rồi chia. Điểm công của ai thì thuộc về người đó, phần lương thực thì chờ vụ thu hoạch mùa thu đại đội phát lương rồi chia sau, có ý kiến gì không?"
Cả ba đứa con trai đều không có ý kiến, phân chia như vậy rất công bằng.
Tô Cần vốn cho rằng, bản thân anh ấy đề cập tách hộ, cuối cùng sẽ phải tay trắng ra khỏi nhà. Ba phân chia như vậy, công bằng đến mức làm cho anh ấy cảm động, ba vẫn rất công bằng.
Lục Tư Hoa vô cùng hài lòng, kết quả này vô cùng thỏa đáng, sao có thể không làm cho cô ấy cảm động?
Ba anh em Tô Kiến Quốc càng không có một chút ý kiến, trong lòng rất cảm khái, mặc dù bà nội có chút xấu xa nhưng ông nội vẫn rất quan tâm bọn họ.
Ông ngoại Lục cũng cảm thấy việc phân chia này cực kỳ công bằng, tuy rằng ông Tô này làm việc có chút bất công, nhưng chuyện tách hộ cũng không để cho nhà thằng Hai chịu nửa điểm thiệt thòi. Chỉ một điểm này, ngược lại làm cho ông ấy phải nhìn bằng con mắt khác.
Bà nội Tô bĩu môi nói: “Ông nói xong chưa? Vậy tôi nói vài câu, tôi và ông sẽ ở cùng thằng Ba, hàng năm mỗi nhà được nhận một trăm cân thóc lương hưu một người, có được không?"
Tô Đại Lực lại chuyển tròng mắt: “Mẹ, sao có thể để thằng Ba nuôi hai người già được, đương nhiên phải do con trai Cả chăm sóc ba mẹ."
Lưu Chiêu Đệ nói: “Chồng con nói rất đúng, ba mẹ hẳn là do chúng con phụng dưỡng mới phải.
Bà nội Tô phất tay: “Thằng Ba còn chưa kết hôn, chúng ta còn phải lo liệu cho nó, vẫn nên ở với thằng Ba đi"
Tô Đại Lực nói: "Ba mẹ à, hai người không ở cùng bọn con, trong thôn người ta nói sau lưng con, về sau con làm sao mà đi ra ngoài làm người được nữa."
Vừa khóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, mọi người trông mà cảm thán người anh Cả này quả thật là một người con hiếu thảo.
Ông nội Tô nói: “Chúng ta vẫn nên ở chung với thằng Cả, con trai trưởng chăm sóc ba mẹ già, đây là quy củ. Nhưng ba phải nói trước, thằng Ba còn chưa lập gia đình, sau này lập gia đình, hai người già bọn ba nhất định phải trợ cấp cho nó một ít, anh em các con cũng phải trợ cấp.
Tô Đại Lực và Tô Cần vội vàng nói vâng, điều này làm cho ông bà nội Tô vô cùng hài lòng.
Bí thư chi bộ là ông Sơn Thúc và đại đội trưởng là bác Đại Minh liền viết danh sách tách hộ, làm nhân chứng, tất cả mọi người ở trong danh sách tách hộ cùng ký tên.
Ngôi nhà này coi như được tách xong rồi.
Vui nhất là gia đình thằng Hai, cuối cùng đã được ra ở riêng, có thể được sống cuộc sống gia đình tạm bợ của mình.
Ông nội Tô nói: “Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, bắt đầu từ sáng sớm mai, các con tự ăn cơm đi." Sau đó, ông ấy nói với bí thư chi bộ và đại đội trưởng: “Lão Sơn, anh Đại Minh, hôm nay hai người ở lại đây ăn cơm đi, làm phiền hai người đến làm chứng rồi"