"Tôi chỉ nghĩ con nha đầu kia không phải là đứa may mắn, nếu như chúng ta vứt nó đi thì nó sẽ không gây hại đến nhà họ Tô chúng ta nữa, sao tôi biết rằng thằng Hai sẽ liều mạng đến thế.” Đây là do bà ta sơ sót. Sớm biết vậy đã bóp chết nó rồi.
"Tôi là mẹ nó, nó vì đứa trẻ kia, mà muốn rũ bỏ ruột thịt, đây là đại bất hiếu, là hỗn láo!" Bà nội Tô nhịn không được lại mắng.
Ông nội Tô giận quá không muốn nói gì.
"Mặc dù vậy, ông cũng không nên cho tách! Ông không biết thằng ba còn muốn..." Nghĩ đến đây, trái tim của bà Tô đau nhói.
Nhà trên đang nói chuyện này, nhà con trai thứ hai cũng đang nói chuyện này, chuyện tách hộ giống như một tảng đá đè nặng lên lòng mọi người, khi nào tách ra, thì tảng đá này mới có thể được buông xuống.
Căn phòng yên tĩnh hơn nhiều, không khí trong nhà con trai thứ hai đang rất áp lực.
Tô Cần ôm lấy Vãn Vãn, cảm giác mất đi rồi lại tìm được khiến trái tim anh ấy như từ địa ngục quay về thiên đường vậy.
Lục Tư Hoa vẫn khóc, những giọt nước mắt rơi xuống như những đồng tiền vô giá, khiến Tô Cần vốn khó chịu lại càng đau lòng hơn.
Anh ấy ôm vợ, không ngừng nói: "Tư Hoa, anh xin lỗi, là anh vô dụng. Là anh đã khiến em phải chịu khổ suốt những năm qua.
Lúc cầu hôn, anh ấy đã hứa với Tư Hoa rằng sẽ cho cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp. Điều kiện của nhà họ Lục tốt hơn nhà họ Tô, lúc Tư Hoa cưới anh ấy, dì cả cũng đã đi lấy chồng, phiếu lương thực, phiế vải và các thứ phiếu khác, nếu có thể gửi được là dì ấy gửi hết về nhà. Chồng dì cả là cô nhi, từ nhỏ đã được ba vợ nuôi dưỡng, gần như là con ruột. Tư Hoa từ nhỏ đã không phải chịu nhiều khổ cực, nhà họ Lục rất biết nuôi dạy con cái, người nào cũng được nuôi dạy khá tốt, nhưng kể từ khi gả cho anh ấy, cô ấy đã phải chịu khổ rất nhiều.
Trước kia anh ấy cảm thấy, không tách hộ cũng khá tốt, mẹ anh ấy tuy hay nói xấu nhưng cũng không hà khắc với nhà anh ấy. Kể từ khi Vãn Vãn được sinh ra, mọi thứ đã thay đổi, mẹ anh ấy dường như có ác cảm với Vãn Vãn, anh ấy rất muốn hỏi bà ta, Vãn Vãn cũng là cháu gái của bà ta, sao bà ta lại đối xử khác biệt như vậy?
Chuyện hôm nay xảy ra, anh ấy không muốn hỏi nữa, thiên vị chính là thiên vị, có hỏi thì cũng làm được gì?
Bà ta có thể bắt cóc Vãn Vãn rồi bỏ đứa trẻ vào trong bầy sói, điều này có gì khác với gϊếŧ người.
Mặc dù ở nông thôn xảy ra khá nhiều trường hợp dìm hết bé gái, lúc đó anh ấy khá đồng cảm, tuy nhà họ Tô làm nhiều chuyện bất công nhưng mẹ anh ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện dìm chết cháu gái. Anh cả sinh được nhiều con gái như vậy, dù không được mẹ cưng chiều nhưng chúng vẫn bình an vô sự mà lớn lên.
Tại sao đến lượt Vãn Vãn nhà anh ấy lại có sự khác biệt như thế?
Quên đi, giờ ngẫm lại chuyện đó thì có ích gì? Sau khi tách hộ, ít dính líu chắc sẽ không sao. Vãn Vãn của anh ấy sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế gian, có anh ấy, Tư Hoa, có anh em Kiến Quốc yêu thương, thế là đủ rồi.
"Không phải lỗi của anh, là số của chúng ta không tốt.." Lục Tư Hoa là người cảm nhận rõ nhất sự bất lực của ông xã, chuyện này không thể trách anh ấy được. Lòng hiếu thảo của anh ấy đối với người lớn không có gì sai, nhưng... Cô ấy ôm anh ấy: “Bây giờ không sao rồi, chúng ta sẽ không phải khổ sở như này nữa, sau khi tách hộ, chúng ta sẽ sống thật tốt. Chúng ta vẫn còn có Kiến Quốc, Kiến Binh, Kiến Dân và cả Vãn Vãn nữa. Chúng ta nhất định sẽ sống tốt."
Tô Cần nói: "Không phải số của anh không tốt, mà là anh... không biết cố gắng"
Vợ anh ấy an ủi anh ấy, anh ấy cảm động, nhưng tất cả những điều này không thể quy cho số phận, là do anh ấy không biết cố gắng. Kiến Quốc nói đúng, là do anh ấy quá hiếu thảo.